Hôm qua Đại Bảo đã chơi xích đu đến chán, khi thằng bé nhìn thấy nó đã rực rỡ hẳn lên thì lại có hứng thú, ngồi ở phía trên đung đưa qua lại.
Nhị Bảo ngồi trong ghế trẻ em ê a gọi anh trai của cậu bé, dường như cậu bé cũng muốn thử xem ngồi xích đu có cảm giác gì.
May mà trước đó cô đã bỏ ghế dựa trẻ em vào trong không gian, hiện tại nó có tác dụng rất lớn.
Khi cô bận việc thì có thể bỏ đứa trẻ vào trong ghế, cho cậu bé đồ chơi thì cậu bé có thể tự chơi rất lâu.
Say khi được Lý Thanh Vận trang trí khéo léo, toàn bộ sân nhỏ có vẻ ấm áp hơn.
Chỉ là bên cạnh có mảnh đất trống trụi lủi, có hơi không phù hợp, nhưng mà hết cách rồi, mảnh đất này được giữ lại làm ruộng đất sở hữu riêng, chờ đến khi thời tiết tốt hơn thì phải xới đất gieo hạt.
Giữa trưa hai mẹ con ăn bánh bao và uống sữa bò nóng để đối phó với cơn đói, cô ngủ trưa xong tỉnh lại liên bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lý Thanh Vận lấy bộ chén bát sứ từ trong không gian ra làm bộ đồ ăn hôm nay.
Nó có vẻ khá cổ điển, nhưng bộ đồ ăn đặc sắc này rất hợp với phong cách trong nhà.
Anh em tụ họp, rượu là thứ nhất định không thể thiếu, cô lấy rót rượu đế đã mua từ trong không gian vào bầu rượu thì không thể nhìn ra manh mối.
Đương nhiên đồ uống của phụ nữ nhất định cũng phải có.
Nho dại cô hái trong núi năm ngoái, đã biến thành một lu rượu nho mỹ vị bị cô giấu kỹ trong không gian, hôm nay mới được phát huy tác dụng.
Lu rượu nho này vẫn là mẹ Cố dạy cô cách làm, nói tới mẹ Cố thì có lẽ khi rảnh rỗi cô sẽ viết một bức thư báo bình an mới được.
Nhị Bảo đang ngủ, Lý Thanh Vận đuổi Đại Bảo vào trong sân, thằng bé phải chú ý tới ngôi nhà mọi lúc, nếu có người tới nhà thì phải gọi cô ngay lập tức. Để cô có thời gian phản ứng rồi bưng đồ ăn từ trong không gian ra.
Cô vừa chiên đậu hũ Ma Bà thì Đại Bảo ở trong sân gào to: "Mẹ ơi, có người đến."
Lý Thanh Vận vô cùng lo lắng nhanh chóng lấy ra đồ ăn và màn thâu cô đã nấu sẵn rồi đặt lên bàn ăn.
Người đến đầu tiên là vợ của Giang Phàm Bạch Ngọc.
“Chị dâu đang làm món gì vậy, thơm quá, mùi vừa tê vừa cay. Em không quấy rầy chị chứ? Thằng nhóc này ngồi trong nhà không yên, ồn ào đòi sang đây xem em trai nên em dẫn thằng bé tới chơi trước. Bạch Ngọc ngượng ngùng nói.
Người phụ nữ như chim ưng nhưng cuối cùng vẫn chịu thua đứa con.
Lý Thanh Vận vội vàng gọi Đại Bảo tới để chào hỏi.
"Đại Bảo, đây là anh Thao Thao, Thao Thao, đây là em Đại Bảo, hai con nắm tay nhau đi, sau này hai con sẽ là bạn tốt.
Hai đứa nhỏ tò mò nhìn đối phương, chúng nó cũng không bài xích việc nắm tay, chúng nó vừa chạm vào tay đối phương thì nhanh chóng tách ra.
Thao Thao vừa tiến vào nhà cô đã chú ý tới xích đu ở trong sân, chỉ là cậu bé được dạy dỗ khi ra ngoài, ở nhà người khác, mẹ chưa lên tiếng thì cậu bé sẽ luôn kìm nén không dám đi qua ngồi xích đu.
Lý Thanh Vận nhìn thấy ánh mắt luôn hướng về một phía của cậu bé thì vội vàng giải vây: "Đại Bảo, con dẫn anh đi ngồi xích đu đi, chú ý an toàn nhé con."
"Dạ được, chúng ta đi thôi. Hai đứa nhỏ vui vẻ đi chơi chung với nhau.
Bạch Ngọc không yên lòng căn dặn: “Thao Thao, chạy chậm thôi con!"
"Chị dâu ơi, làm phiền chị rồi, chị xem trong nhà có cái gì cần người giúp không để em giúp chị một tay. Em nấu ăn không ngon nhưng rửa rau thái thịt thì hoàn toàn không thành vấn đề. Bạch Ngọc vén tay áo lên chuẩn bị tiến phòng bếp giúp cô.
Xem ra ở nhà cô ấy cũng không hay vào phòng bếp, có lẽ gia đình mẹ ruột của cô ấy cũng không tệ nên mới có thể nuôi cô ấy thành người ngay thẳng hào phóng như vậy, cô ấy không có dáng vẻ kệch cỡm khiến người ta có hảo cảm.
Lý Thanh Vận vội vàng kéo cô ấy lại: 'Em đừng nhúng tay vào, chị đã làm gần xong rồi, em chơi với mấy đứa nhỏ đi.
Bạch Ngọc xấu hổ sờ đầu cười: "Vậy thì không tốt lắm."
Bạch Ngọc thật lòng muốn giúp đỡ, tình trạng của gia đình Giang Phàm ở quân khu rất đặc biệt, rất ít người hào phóng mời bọn họ tới ăn cơm.
Vậy nên cô ấy cũng rất ít tiếp xúc với thành viên của những gia đình này trong quân khu, mỗi ngày đều chỉ gặp học sinh và giáo viên của trường học.
Vừa gặp Ly Thanh Vận ngày hôm qua mà như đã quen, trò chuyện rất thoải mái, cô ấy cảm thấy cô vợ này của lão Cố rất hợp ý với cô ấy.
Vẻ ngoài xinh đẹp, cử chỉ ăn nói đều thoát tục, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo.
Hiếm khi cô ấy muốn kết thân với một ai đó, thế nên vẫn chủ động đến sớm một chút để phụ giúp nấu nướng, phải biết rằng cho dù ở nhà mẹ đẻ hay là ở nhà chồng, cô ấy đều sẽ không xuống bếp.
Hiếm khi mới muốn giúp đỡ một lần mà vẫn bị từ chối, vẻ mặt cô ấy phảng phất một vẻ hơi thất vọng.
“Hay là em trông con giùm chị nhé?” Lý Thanh Vận thấy cô ấy hơi thất vọng thì vội vàng hỏi.
"Được chứt" Bạch Ngọc hào hứng nhận nhiệm vụ này, vui cười hớn hở nựng mặt Nhị Bảo.
Nhị Bảo cũng không sợ người lạ, ngước đầu về phía cô ấy, nở một nụ cười dễ thương, những cái răng sữa vô cùng nổi bật.
Thấy hai người chơi đùa hợp cạ, lúc này Lý Thanh Vận mới đi vào nhà bếp nấu ăn.
Cũng sắp đến giờ rồi, trước tiên là rim đậu hũ, đợi mọi người đến đông đủ thì xào thêm một món ăn là được.
Bên này, đậu hũ đang rim trong nồi, Cố Đình Chu cũng vội chạy ào trở về, giống như có chó rượt ở phía sau anh vậy.
Bạch Ngọc vẫn rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ hớt hải như này của anh, bình thường không đến mức phong độ ngời ngời, nhưng đều luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Thầm nghĩ, quả nhiên anh hùng vẫn gục ngã trước sự dịu dàng của phụ nữ!
"Vợ ơi, anh đã về rồi, có việc gì cần phụ giúp không?” Anh chào hỏi Bạch Ngọc một chút, rồi vội vã chạy về phía nhà bếp.
Lý Thanh Vận nếm thử một miếng đậu hũ trong nồi, ừm, mùi vị thích hợp rồi.
"Một mình em trong nhà bếp là đủ rồi, anh dọn dẹp bàn ăn của nhà chúng ta một chút, băng ghế không đủ thì chèn thêm hai cái ghế nhỏ, sau đó bưng những món ăn này và bánh bao không nhân ra ngoài trước, bày bát đũa tươm tất." Lý Thanh Vận vừa đậy nắp nồi lên vừa dặn dò nói.
"Được!" Cố Đình Chu đi làm ngay.
"Đúng rồi, lúc nào thì những đồng đội kia của anh đến? Món này mà bưng ra sớm như vậy thì nguội mất."
"Không sao, bọn họ đều tan làm rồi, vốn dĩ đã bàn xong là sẽ đến chung, anh nghĩ em làm một mình thì không xuể nên mới chạy về trước để phụ giúp em." Cố Đình Chu một tay bưng một tô thức ăn, thoải mái nói.
"Vậy được, anh đi trước đi.”
Lý Thanh Vận lấy đậu hũ ma bà ra ngoài, vội vàng xào rau, có lẽ bọn họ đều sắp đến rồi.
Lúc hai người đang bận túi bụi thì một nhóm năm người đẩy cửa bước vào.
"Uầy, mùi thơm thật nồng nàn, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi." "Đúng thế, thịt thỏ ăn lạnh mà lần trước Đình Chu đưa đến là em vợ làm sao? Thơm tới mức làm lưỡi người ta sắp rơi mất rồi."
"Đúng vậy đó, tất cả người nhà tôi đều rất thích." Giang Phàm cũng khen.
"Bây giờ Đình Chu đã như sắt thép tôi luyện thành mâm dẻo, cũng không nói đợi chúng ta đi chung, chạy nhanh tới mức không nhìn thấy bóng người." Một người trêu ghẹo nói.
Cố Đình Chu bưng món ăn lên bàn, vội vàng đi ra chào hỏi khách khứa, mời vào ngồi.
Món ăn mà Lý Thanh Vận đang nấu cũng xong, cũng cùng nhau bưng ra, tiện thể tháo tạp dề và chào hỏi với mọi người.
Mọi người giới thiệu đơn giản một lượt, Lý Thanh Vận bế lấy Nhị Bảo đặt vào trong ghế dựa trẻ con, bẻ nửa cái bánh bao không nhân cho thằng bé gặm, bảo Bạch Ngọc cũng ngồi xuống ăn cơm.
Đại Bảo và Thao Thao đều còn nhỏ, không tiện ngồi vào bàn, Lý Thanh Vận đã dọn một bàn riêng cho hai cậu bé trên bàn trà, thuận tiện cho bọn trẻ ăn cơm xong thì tiếp tục đi chơi.
"Ể, lão Trần, không phải cậu nói hôm nay vợ cậu không muốn đi sao?" Cố Đình Chu hơi ngạc nhiên hỏi.