Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà trẻ bận rộn, cũng không ai phát hiện, Nhị Bảo còn nhỏ, cũng sẽ không nói cho mẹ mình không có sữa uống.

Cô ta vốn tưởng mình làm không chê vào đâu được, không ngờ lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt, vẫn bị phát hiện.

"Cô giải thích đi, tôi xem cô bịa ra được lý do gì?

"Tôi... Con tôi thực sự quá muốn bú sữa mẹ rồi, tám tháng tôi đã sinh ra nó, sức khỏe yếu ớt, tôi thật sự hết cách, em gái à, xin cô tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi cũng không dám nữa, tôi dập đầu với cô."

Trần Quế Chi biết cơ hội duy nhất của mình bây giờ chính là câu xin Lý Thanh Vận tha thứ, cô ta dập đầu trên mặt đất rắn chắc mấy lần.

Người của nhà trẻ nhìn cũng hơi dao động, trong lòng Lý Thanh Vận cũng thả lỏng, nhưng cũng chỉ có chút xíu đó, người phụ nữ này rõ ràng chính là áp đặt đạo đức với cô, đáng tiếc Lý Thanh Vận cô chỉ là người phàm, không thể làm thánh mẫu được.

"Nếu như xin lỗi có tác dụng thì còn cần công an làm gì? Con của cô muốn uống sữa, cô có thể dùng tiền mua cho nó, chứ không phải làm trộm vặt, trộm khẩu phần lương thực của một đứa trẻ khác, nó nhỏ như vậy, còn chưa biết nói chuyện, sao cô nỡ lòng ức hiếp nó? Hơn nữa sức khỏe con cô yếu ớt, là tôi tạo thành sao? Liên quan tới tôi xu nào sao? Tại sao tôi phải phụ trách với con cô? Tôi muốn hỏi các vị đang ngồi đây một câu, tiền lương nhà trẻ các người không mua nổi bịch sữa bột à? Đồng chí Trần Quế Chi, trộm chính là trộm, sao phải nói đường hoàng, hiên ngang lãm liệt như thế.

Nói tóm lại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, bởi vì phẩm giá của cô vốn không thích hợp với vị trí này. Tôi hy vọng sở trưởng Ngưu ngài có thể mau chóng cho tôi một kết quả xử lý hài lòng về chuyện này, nếu không tôi chỉ có thể đi tìm lãnh đạo quân đội xử lý."

Mặc dù thái độ của Lý Thanh Vận cứng rắn, nhưng cô cũng không có cắt đứt mọi chuyện mà giữ lại cho cả nhà Trần Quế Chi một tia hy vọng, đây cũng là nể mặt Trần Quế Chi bình thường chăm sóc con trẻ cũng xem như hết lòng hết sức.

Cô chỉ nói để sở trưởng Ngưu xử lý Trần Quế Chi, chỉ cần cô có thể hài lòng thì sẽ không ầm ĩ tới chỗ lãnh đạo quân đội, chông của Trần Quế Chi cũng không đến mức bị ảnh hưởng.

Sở trưởng Ngưu cũng đã hiểu nghĩa bóng của cô nên thâm nghĩ Tiểu Lý này ngoài miệng nói không tha cho người ta nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn hiền lành.

Nếu như mỗi người phạm lỗi đều quỳ dưới đất một chút, dập đầu thêm mấy cái, nói mấy lời hữu ích thì có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, vậy thế giới này thật sự đáng sợ.

Cô Lý và Nhị Bảo mới thật sự là người bị hại, đặc biệt là Tiểu Nhị Bảo đáng yêu, Trần Quế Chi trời đánh này cũng không biết bỏ đói người ta bao nhiêu bữa.

"Cô Lý nói rất đúng, nhà trẻ chúng ta xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn phải xử lý nghiêm túc, bằng không để người ta biết thì ai còn dám đưa con tới."

"Đúng vậy, con sâu làm rầu nồi canh."

Mọi người tranh nhau bày tỏ ý kiến của mình.

Trần Quế Chi thấy dăm ba câu của Lý Thanh Vận đã khiến mọi người nghiêng về phía cô thì vội sốt ruột.

"Các người biết cái gì?"

"Quê tôi còn bốn đứa con gái, hai người già phải nuôi, một phân tiền chia ra xài hai bên, thật sự hết cách mới có thể như vậy, em gái, coi như tôi cầu xin cô, tha cho tôi lần này. Nếu như mất đi công việc này, chồng tôi sẽ đánh chết tôi. Tôi bồi thường tiền mua sữa bột cho cô còn không được sao? Không, tôi đền gấp đôi cho cô, mười tệ đủ không? Trên người tôi bây giờ chỉ có bấy nhiêu, cô cầm trước, không đủ chờ tôi sau này từ từ trẻ cho cô, cầu xin cô đừng để tôi mất việc, tôi thật sự không thể mất đi công việc này." Dáng vẻ than thở khóc lóc của Trần Quế Chi thật sự khiến người ở đây đều im lặng.

Trong đầu cô vẽ ra cảnh một người phụ nữ đáng thương gả cho một người đàn ông thích bạo lực gia đình, hơi không hợp ý thì sẽ bị đánh bị mắng, bị xem như máy sinh đẻ, sinh ra một đứa con gái thì sẽ phải sinh tiếp, mãi đến khi sinh ra con trai mới thôi.

Phụ nữ ở đây đều là mẹ, chuyện này thật sự khó mà không rung động.

Mặc dù Lý Thanh Vận nhiều lần tự nhủ với mình phải có ý chí sắt đá, nhưng nghe thấy cô ta nói trong nhà còn bốn đứa con gái, trong lòng có hơi mủi lòng, nếu như vợ chồng hai người xảy ra chuyện, bốn đứa con gái lại nên làm thế nào mới phải. Cô có hơi không nỡ, cuối cùng lý trí vẫn mạnh mẽ hơn.

"Lần cuối cùng cho thấy thái độ và lập trường của tôi, tôi tuyệt đối không chấp nhận người như vậy tiếp tục chăm sóc bọn trẻ. Tôi có thể nhượng bộ lớn nhất chính là cô rời khỏi nhà trẻ, nói với bên ngoài rằng trong nhà cô có việc nên chủ động từ chức.” Lý Thanh Vận dùng lời lẽ nghiêm túc để giữ vững điểm mấu chốt của mình.

Một khi chuyện này lộ ra, không chỉ cô ta, công việc của chồng cô ta chỉ e cũng không giữ được, nhóm Hồng Vệ Binh nhìn chằm chằm, loại điển hình này không bắt mới là lạ.

Mấy người khác đều hiểu tấm lòng của cô, thầm nghĩ cô Lý thật sự rộng lượng, Trần Quế Chi đối với cô như vậy, cô còn bằng lòng cho cô ta mặt mũi.

Nhưng hiển nhiên chính chủ Trần Quế Chi cũng không hiểu lòng tốt của cô, vốn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong đầu cô ta chỉ có Lý Thanh Vận vẫn không chịu để cô giữ lại công việc này.

Ba lần bốn lượt cầu xin nhưng không có được kết quả mình mong muốn, cô ta cũng thẹn quá thành giận. Cô ta đứng lên bắt lấy bả vai Lý Thanh vận, dùng sức vừa lắc vừa nói: "Tôi cũng cầu xin cô như vậy rồi, sữa bột cũng đền cho cô, vì sao cô vẫn không chịu buông tha tôi, mấy người có tiền như các cô đều có ý đồ xấu."

Mọi người thấy thế thì vội tiến lên muốn tách hai người ra.

Lý Thanh Vận bị cô ta lắc như thế, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồi, có rất nhiều Trần Quế Chi lắc lư trước mặt, sau đó thì mắt cô tối sầm và ngã xuống.

Trần Quế Chi thấy cơ thể cô giống như con cá chạch trượt từ trong tay mình xuống thì sợ hãi kêu to: "Tôi không đụng vào cô ta! Không phải tôi!"

Sở trưởng Ngưu sợ hãi tiến lên thăm dò chóp mũi của Lý Thanh Vẫn thì phát hiện có hơi thở, lúc này mới thở dài một hơi.

Nhà trẻ trực tiếp rối loạn thành một đống, bọn nhỏ khóc rống, chuyện cô Lý té xỉu, Trần Quế Chi lợn chết không sợ bỏng nước sôi cũng khiến sở trưởng Ngưu cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Vốn dĩ cô Lý đã bảo xử lý nhẹ nhàng, bây giờ ngược lại hay rồi, người ta bị Trần Quế Chi làm té xỉu, bà ấy cũng không có cách đè mọi chuyện xuống, chuyện này có thể lập tức báo cho cấp trên lãnh đạo, nghe lãnh đạo xử lý.

Việc cấp bách trước tiên là đưa cô Lý tới bệnh viện quân khu.

Mấy bạn nữ lớp Dục Hồng đến tìm Lý Thanh Vận, đúng lúc nhìn thấy mấy người nâng Lý Thanh Vận lên chuẩn bị đưa tới bệnh viện.

Cô ấy nói: "Để xuống, tôi tới."

Mọi người còn tưởng cô ấy nói đùa, không ngờ sức lực cô nàng này rất lớn, mọi mình cống Lý Thanh Vận lên rồi chạy tới bệnh viện, nhanh đến mức người phía sau cũng không đuổi kịp. Lúc Lý Thanh vận tỉnh lại lần nữa thì chóp mũi đầy mùi thuốc sát trùng.

Cô chật vật mở to mắt thì thấy một đôi mắt đỏ bừng không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, bàn tay to lớn thô ráp kia còn siết chặt tay mình.

Chính là Cố Đình Chu đã rời nhà từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK