Mục lục
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi vợ của đại thủ trưởng biết phương pháp này cũng cô, cũng tự mình đến đây lĩnh giáo xin phương thức làm thịt khô chà bông của cô.

Người nhà Giang Phàm cũng yêu cầu.

Bạch Ngọc là một đứa ngốc trong phòng bếp, chỉ có thể để mẹ của cô ấy phải nhọc lòng.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, đã đến giữa năm 1967.

Quân khu bắt đầu xây dựng lớp Dục Hồng.

Nó có nghĩa là bồi dưỡng những mầm non đỏ, cũng chính là hồng vệ binh trong tương lai.

Tương đương với trường mẫu giáo, lớp học trước hiện nay.

Sau khi học xong lớp Dục Hồng sẽ có bài kiểm tra, ai không đạt được yêu cầu sẽ không được vào lớp một của trường tiểu học.

Điều này là để cho những đứa trẻ chưa đến tuổi đi học ở quân khu tìm được nơi tốt nhất, đồng thời cung cấp thêm cơ hội vào nghề cho những người nhà trong quân khu, đây đều là những công việc chính thức, có tiên lương cùng những khoản trợ cấp khác nhau.

Theo chỉ thị của cấp trên, người được chọn làm giáo viên trong lớp Dục Hồng của quân khu nên chọn lựa những người ưu tú trong gia đình quân nhân, phụ nữ có ưu thế trời sinh trong phương diện chăm sóc con cái.

Dù sao cũng chỉ là trẻ con chưa đến tuổi đi học, bất cứ ai có trình độ trên tiểu học hoặc trung học cơ sở một chút đều có thể dạy được, cũng coi như là phúc lợi hạng nhất cho tất cả những gia đình quân nhân.

Làm thế nào để đưa ra lựa chọn liền trở thành một vấn đề khó.

Cuối cùng sau khi thảo luận với cấp trên, quyết định thông qua hai phân đoạn kiểm tra và phỏng vấn, chọn những người ưu tú trúng tuyển.

Lý Thanh Vận ngày nào cũng ở trong nhà, không nhận được tin tức gì, tin tức này vẫn là biết được từ trong miệng Bạch Ngọc.

Vốn dĩ cô chỉ muốn nghe như một người hóng chuyện, không hề để ở trong lòng.

"Thanh Vận, tôi cảm thấy nếu như cô đến tham gia kiểm tra, chắc chắn có thể đậu." Lời nói trong lúc vô tình của Bạch Ngọc nhắc nhở cô.

Bạch Ngọc ngày thường thấy Lý Thanh Vận dạy thêm thành thạo các bài tập cho Đại Bảo, cách nói năng bất phàm, cho nên vẫn luôn cho rằng cô là một người có văn hóa, hơn nữa kiến thức cũng không ít. Lý Thanh Vận cũng bắt đầu có suy nghĩ, cô không thể ở nhà chờ Cố Đình Chu cả đời được được phải không?

Tuy rằng cuộc sống lý tưởng của cô là làm con sâu gạo và cá muối cả đời, nhưng thực tế là, làm bà nội trợ ở nhà cả đời, chẳng mấy chốc cô sẽ không còn đề tài chung để nói chuyện với chồng nữa, không có nền tảng vững chắc, không có giá trị của bản thân.

Cuộc hôn nhân tốt nhất là cuộc hôn nhân bình đẳng, là anh rất mạnh, nhưng em cũng không yếu.

Đặc biệt là gần đây, cô đã càng ngày càng cảm thấy bản thân cách Cố Đình Chu rất xa xôi, hai người rất hiếm khi gặp mặt, dẫu gặp mặt cũng không có cơ hội tâm sự nói chuyện.

Tình trạng này cứ kéo dài mãi sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Cô thực sự không muốn làm một cây tơ hồng chỉ biết ở trong nhà chờ đợi. Vốn dĩ cô còn có chút do dự, không biết bây giờ có nên đi làm hay không, dù sao thì Nhị Bảo còn nhỏ, vẫn cần người chăm sóc.

Đến cả vấn đề này Bạch Ngọc cũng đã suy nghĩ giúp cô rồi, quân khu có nhà giữ trẻ, người lớn đi làm, ban ngày không có ai chăm sóc con nhỏ, liền gửi đến nhà giữ trẻ, giữa trưa cho ăn ở bên đó một bữa, buổi tối tan tầm trở về đón con, chỉ cần trả tiền cơm hàng tháng là được.

Đây là cách mà rất nhiều gia đình có cặp vợ chồng bận rộn làm, bọn nhỏ ở nhà giữ trẻ còn có thể làm bạc với nhau.

Cùng loại với trường mẫu giáo sớm sau này.

Cái này, tâm tư của Lý Thanh Vận cũng trở nên linh hoạt.

Để giành được cơ hội làm giáo viên của lớp Dục Hồng. Cô chỉ có thể nói dối với Bạch Ngọc, nói rằng kiến thức của bản thân là được học từ người lớn trong nhà, chưa từng được đi học chính thức trên trường lớp, cho nên không có bằng tốt nghiệp chứng minh, hy vọng Bạch Ngọc có thể giúp cô.

Bạch Ngọc không ngờ rằng cô thế mà lại chưa từng học chính thức bao giờ, nhưng kiến thức thường ngày và cách nói năng của cô không tâm thường chút nào.

Có thể thấy được bằng cấp không liên quan gì đến học vấn, có thể không đến trường, nhưng không thể không học tập.

Cô ấy hứa rằng sẽ giúp Lý Thanh Vận đi cửa sau đăng ký, nhưng những kỳ thi sau đó cô ấy không có khả năng giúp đỡ được.

Lý Thanh Vận đương nhiên đồng ý.

Chớp mắt đã đến ngày thi.

Là một ngày cuối tuần đầy nắng, Đại Bảo ở nhà trông Nhị Bảo, cả hai cùng cổ vũ cho mẹ.

Lý Thanh Vận thay một bộ quần áo kiểu cộng sản khá tươm tất, đi thi.

Điều kiện đăng ký cho kỳ thi này đã được mở rộng đến cấp tiểu học, người thân quân nhân chỉ cần có trình độ học vấn một chút đều có thể đăng ký tham gia.

Địa điểm thi là trường học dành cho con cháu, thí sinh dự thi ngôi trong ba phòng học.

Dõi mắt nhìn thoáng qua, có những cô gái trẻ thắt bím tóc nhỏ, cũng có những phụ nữ trung niên búi tóc, tất cả đều tới tranh giành miếng bánh thơm ngon này.

Lý Thanh Vận tự tin bước đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, tỷ lệ người khác quay đầu lại nhìn cô gân như một trăm phần trăm.

Một số người thân quân nhân quen biết nhau bắt đầu lặng lẽ bàn tán lai lịch của cô.

Mãi cho đến khi giám thị ôm đều kiểm tra bước vào thì bọn họ mới ngừng ồn ào.

Sau đó là thông báo quy định của cuộc thi, rôi phát đề.

Nhận được đề, đầu tiên Lý Thanh Vận lướt sơ qua toàn bộ đề, phát hiện độ khó thấp hơn cô nghĩ rất nhiều, học sinh tiểu học cũng làm được, không có thách thức gì.

Cô lưu loát viết xong, cẩn thận kiểm tra lại hai lần rồi mới nộp bài.

Thậm chí giám thị còn đặc biệt liếc cô, thí sinh này không phải thấy khó quá làm không được nên nộp bài luôn đấy chứ? Kết quả khi nhìn vào tờ giấy, bài thi sạch sẽ gọn gàng, nét chữ thanh tú duyên dáng.

Đối phương vẫn cố chấp kiểm tra, không sai một câu, xem ra trong mấy vị người thân quân nhân này cũng có nhân tài ẩn dật, không đơn giản nha.

Trình độ cỡ này là có thể dạy tiểu học được rồi, lớp Dục Hồng toàn là nhân tài không được trọng dụng, đáng tiếc ông ấy không làm chủ được.

Hiệu suất làm việc của quân nhân khá cao, buổi sáng vừa thi xong, chạng vạng tối đã dán kết quả trước cổng viện gia chúc.

Lý Thanh Vận dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo đi xem kết quả, có rất nhiều người vây xem, không tài nào chen vào nổi.

Đại Bảo ỷ vào vóc dáng nhỏ bé, luôn lách qua mấy kẽ hở trong đám đông.

Đương nhiên thằng bé nhận biết được tên mẹ mình, hơn nữa Lý Thanh Vận đứng đầu danh sách nên nó chỉ liếc mắt một cái đã tìm ra.

Đại Bảo vui mừng hét lên: "Mẹ ơi, mẹ hạng nhất, mẹ thi được hạng nhất đó!"

Vẻ tự hào hiện rõ mồn một trên mặt thằng bé, dọa cô lúng túng không nói nên lời.

Nghe thấy hạng nhất đang có mặt tại đây, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Vận, có tò mò có phán xét, cô chỉ có thể nở nụ cười ngượng ngùng.

Cũng may hầu hết mọi người đều ôm tâm trạng chúc mừng, dù sao thì người ta cũng thi được hạng nhất đó, bài thi còn dán ngay bên dưới, họ vừa mới nghiên cứu qua, trình độ học vấn của vị này nhất định không chỉ là cấp bậc tiểu học.

Trên đường về nhà, Đại Bảo cứ luyên thuyên mãi: Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời! Rất rất rất tuyệt vời luôn ít" Gặp được bạn họ mình quen, thằng bé còn chủ động chạy tới nói: "Mẹ tớ thi được hạng nhất đó!"

Lý Thanh Vận bỗng nhiên cảm nhận được sức mạnh của tấm gương, cha mẹ luôn đòi hỏi con cái phải thế này thế kia nhưng chưa bao giờ hỏi bản thân phải như thế nào hết.

Nếu muốn con mình trở thành loại người gì, đầu tiên cha mẹ phải tự mình làm gương, trở thành loại người đó cái đã.

Kinh nghiệm nuôi nấng dạy dỗ con cái hơn một năm không ngừng đổi mới nhận thức của chính cô.

Giống như đang sống lại thời tuổi thơ một lần nữa, quá trình đồng hành với con cái cũng là quá trình tự chữa lành vết thương của bản thân!

Việc này khiến cô càng kiên định một điều.

Cô phải làm một người mẹ hiền gương mẫu trong lòng bọn nhỏ, cũng như một người vợ tốt kề vai sát cánh với Cố Đình Chu,

Thế nên, cô nhất định phải nắm bắt được tất cả cơ hội.

Sau khi công bố kết quả, có hai người đạt điểm tuyệt đối, mười người hơn chín mươi điểm.

Lý Thanh Vận xếp hạng nhất bởi vì bài thi của cô sạch sẽ, chữ viết thanh tú, nhỉnh hơn hạng hai một chút.

Mười hai người này đều tiến vào vòng phỏng vấn, cuối cùng chỉ chọn ra ba người xuất sắc nhất.

Cơ hội việc làm trong quân khu không nhiều nên lần này mọi người đều cố gắng hết sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK