Có thể là bận rộn suốt cả ngày quá mệt mỏi nên Lý Thanh Vận ngủ rất say, cô không biết chiều nay là dịp gì.
Cô nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, tiếng sau còn to hơn cả tiếng trước vang lên, đỉnh tai nhức óc.
"Nhị Bảo đừng khóc nữa, có anh trai ở đây rồi." Một giọng nói dịu dàng dỗ dành vang lên, tiếng khóc của cậu bé dần dần nhỏ đi, cậu bé nấc một cái rồi khóc nức nở khe khẽ.
Lý Thanh Vận còn buồn ngủ, cô quay đầu sang nhìn hai anh em ở bên cạnh một chút, tại sao lại nằm mơ, ngủ tiếp đi.
À, không đúng.
Một giây sau, trong đầu của Lý Thanh Vận đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều ký ức không thuộc về mình. Lý Thanh Vận vất vả lắm mới phát hiện ra việc mình ngủ một giấc tỉnh lại, vậy mà bản thân đã xuyên qua, mà lại là xuyên qua người mẹ vô lương tâm - Lý Chiêu Đệ ở trong giấc mộng.
Càng bi thảm hơn chính là sau khi tiếp thu ký ức của hấp thu Lý Chiêu Đệ, cô đại khái hiểu rằng mình có thể đã xuyên sách và cái thân thể của nguyên thân Lý Chiêu Đệ chỉ là pháo hôi trong một quyển sách chỉ có mấy nét bút, thậm chí ngay cả vai phụ cũng không phải.
Nghĩ đến mấy dòng miêu tả ít ỏi về Lý Chiêu Đệ ở trong sách, Lý Thanh Vận chỉ có cảm giác muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Người ta xuyên qua đều xuyên qua người nữ chính xinh đẹp và thiện lương vì sao đến phiên cô lại xuyên qua một người ích kỷ và tham lam như nguyên thân cơ chứ?
Trong sách, Lý Chiêu Đệ có hai đứa con trai, Cố Yến Lễ và Cố Yến Thời, chính là hai đứa bé ở trên giường.
Khi Cố Yến Lễ lên năm, Lý Chiêu Đệ bị người khác cố gắng thuyết phục bỏ trốn, kết quả là cô ấy vô tình nghe được cuộc đối thoại của người đàn ông muốn bán mình cho bọn buôn người ở trên xe lửa nên cô ấy. Trong lúc tình thế cấp bách, cô ấy đã nhảy ra khỏi thân xe lửa và tử vong trong lúc chạy trốn.
Trong sách, Cố Yến Lễ giữ kín như bưng về người mẹ ruột này, người ngoài cũng không dám đề cập đến chuyện này. Cũng bởi do Lý Chiêu Đệ chơi rất tệ, rõ ràng đã nắm được những lá bài tốt lại bị cô ấy đánh tới nát nhừ.
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn là vì mình đã xuyên qua vào thời gian này, Cố Yến Lễ vẫn chỉ là một đứa bé mới hơn bốn tuổi, Cố Yến Thời cũng mới năm tháng và những sự việc sau này vẫn chưa hề xảy ra, mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.
Nói đúng ra đây là một quyển sách thời cận đại về nuôi con, nữ chính trọng sinh đã bồi dưỡng đứa con trai vốn là lưu manh đầu đường xoa chợ trở thành một sinh viên ưu tú, bản thân cũng tìm được một hiệp sĩ hoàn hảo để đổ vỏ và sống một cuộc đời hoàn mỹ.
Người hiệp sĩ đổ vỏ chính là người cha góa vợ của hai anh em, Cố Đình Chu.
Sau khi goá vợ, anh dẫn theo hai đứa con trai sống trong quân đội, công việc quá bận rộn, anh thật sự là ốc còn không mang nổi mình ốc, mẹ của anh đến giúp đỡ anh chăm sóc bọn nhỏ một khoảng thời gian, bà ấy khuyên anh nên cân nhắc tìm một người phụ nữ để chung sống lâu dài.
Vì muốn có người chăm sóc cho hai đứa con trai, Cố Đình Chu lựa chọn nữ chính trùng hợp xuất hiện làm vợ sắp cưới của mình.
Về phần nữ chính, sau khi cô ta sống lại nên có kinh nghiệm của kiếp trước, cô ta biết sau này Cố Đình Chu sẽ trở nên giàu có, cho nên cô ta kịp thời xuất hiện ở lúc anh cân nhất, chăm sóc từng li từng tí cho hai đứa bé, cộng thêm sự thúc đẩy của mẹ Cố Đình Chu, thế là hai người đã qua một lần đò tái hôn với mục đích khác nhau.
Từ đó, hai anh em Cố Yến Lễ và Cố Yến Thời trở thành hình mẫu để so sánh với con của nữ chính. Ở trong sách, con của nữ chính được miêu tả là hiện thân của chính nghĩa và là một thiên thần thiện lương, còn hai anh em Cố Yến Lễ lại là hiện thân của tà ác và là người xấu độc ác.
Lúc đọc sách có chọn lọc nhân vật chính, ngược lại cô không cảm thấy có cái gì cả. Bây giờ khi nhớ lại kịch bản, cô chỉ cảm thấy rắm chó đánh không kêu. Rõ ràng là hai anh em Cố Yến Lễ chỉ là những đứa trẻ đáng thương cần tình yêu mà thôi. Vốn dĩ bọn nhỏ có người mẹ không tốt dạy bảo và đã rời đi sớm như thế.
Mặc dù cha yêu thương bọn nhỏ nhưng công việc quá bận rộn, thời gian ở nhà lại quá ít, hai anh em phải vật lộn kiếm ăn ở trong tay mẹ kế, lại còn thường xuyên bị so sánh với con trai của mẹ kế, có thể nghĩ được cuộc sống của bọn nhỏ khó khăn đến mức nào.
Trong tiểu thuyết viết nữ chính đối xử bình đẳng với mọi người như thế nào, thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận lại, nhiều khi cũng chỉ là cô ta đang cố gắng thể hiện điều đó ở trước mặt Cố Đình Chu mà thôi, chứ cô ta thực tế cũng không có chăm sóc và dạy dỗ hai anh em, cho nên bọn nhỏ mới có thể lâm đường lạc lối quá xa như thế. Tuy nhiên, đây cũng không thể xem là tội ác tày trời gì cả, chỉ là sự thiếu hụt về mặt tính cách thôi.
Tóm lại, mặc kệ trong sách có viết như thế nào, hiện tại cô là Lý Thanh Vận, cô cũng sẽ không để cho những diễn biến trong sách xảy ra đâu.
Càng nghĩ càng đau đầu, Lý Thanh Vận quyết định vẫn nên ứng phó tình huống trước mắt trước đã. Thằng nhóc ranh Cố Yến Thời này lại bắt đầu khóc gào khiến đầu óc của cô đau nhức.
Lý Thanh Vận giả bộ như mới tỉnh lại, xoay người lại nhìn hai anh em.
Khi Cố Đại Bảo nhìn thấy mẹ xoay người, thằng bé ôm chặt em trai theo bản năng và cố gắng co người vào góc tường để giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Căn cứ vào nhiều kinh nghiệm trong quá khứ, Nhị Bảo khóc gào đánh thức mẹ thì bọn nhỏ đều không có quả ngon để ăn.
Lý Thanh Vận quan sát hai anh em xanh xao vàng vọt, cô nhịn không được mà thở dài một hơi. Làm sao mà người phụ nữ đáng chết bị ngàn đao băm vằm chết tiệt Lý Chiêu Đệ này lại có thể đối xử với hai đứa bé đáng yêu như vậy chứ? Cho dù trong nhà có nghèo đến mấy, cũng không thể không có cơm ăn được.
Ở năm 66, dựa vào mười đồng tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, cho dù cô ta không làm việc thì mẹ con ba người cũng có thể sống thoải mái.