Một trong những lý do của việc này là các trưởng lão của tộc Phượng Hoàng do Bạch Kim đứng đầu đều lo về sau Hoàng Thiến Hề sẽ giữ chức trưởng tộc của tộc Phượng Hoàng trong tương lai, cho nên cho dù nàng có là thánh nữ thì cũng không được toàn bộ tộc Phượng Hoàng hoan nghênh.
Hoàng Thiến Hề chỉ là than nhẹ một tiếng nói: “Nhớ kỹ nha, sao có thể không nhớ rõ.”
Nàng là Thánh nữ cao quý của tộc Phượng Hoàng, lại là nữ nhi của tộc trưởng tộc Phượng Hoàng, thế nhưng lại phải chịu cảnh bị xa lánh. Nếu như tộc Phượng Hoàng không đối xử với nàng như vậy, có lẽ bọn họ còn có khả năng trở lại tộc Phượng Hoàng .
Một hang động ở núi Phan Vân - Hồng Hoang.
Mặc dù Minh Hà lão tổ đã hóa thành huyết thủy, nhưng mà tóm lại tu vi vẫn là đại la Kim Tiên, vừa rồi tử thương cũng chỉ là một trong những nhục thể phân thân của hắn.
Sau lưng của ông ta nguyên bản có 20 cái hồn hỏa, nhưng bây giờ đã có một cái bị dập tắt.
Mặc dù chỉ là mất đi phân thân, nhưng mà thương thế của ông ta lại vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ bị thương không chỉ là trên thân thể của ông ta mà thậm chí ngay cả tâm lý cũng đã xuất hiện
vấn đề.
Minh Hà lão tổ không thể nghĩ tới việc bị Bạch Vũ điếm ba lần, bởi vì chỉ cần nhớ tới là toàn thân ông ta liền run rẩy.
Lúc này ông ta mở miệng chửi rủa nói: “Mẹ nó, cái Hồng Hoang này làm sao lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng khiến người ta nhìn không thấu như vậy, lại còn là người của tộc Phượng Hoàng?”
“Chẳng lẽ? Hắn chính là Phượng Hoàng Băng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chưa từng hiện thân?"
Minh Hà lão tổ trong lòng ngờ vực vô căn cứ không ngừng thăng cấp.
Trước kia trong tộc Phượng Hoàng ngoại trừ tộc trưởng thì còn có đệ đệ của hắn là Phượng Hoàng Băng. Hai người danh xưng là Băng Hỏa Nhị Trọng Phượng.
Sau thời kỳ khai thiên tích địa là thực lực đỉnh cấp vương giả khiến người ta nghe mà biến sắc.
Hơn nữa lúc ấy ông ta và Bạch Vũ gặp nhau, ông ta cũng cảm nhận được khí chất cùng với giọng nói của Bạch Vũ, hơn nữa cũng đã lưu tâm ghi nhớ.
Nếu như đối phương thật sự là Phượng Hoàng Băng thì thần sắc của Bạch Mộc n tuyệt đối không phải là như vậy.
Cho nên chiếu theo phỏng đoán này, đối phương chắc chắn không phải là Phượng Hoàng Băng, nhưng chắc chắn là người của tộc Phượng Hoàng .
Mặc dù tộc Phượng Hoàng từng thống trị một phiến thiên địa của Hồng Hoang, nhưng bây giờ bọn họ đã suy tàn.
Nhưng dù cho như thế vẫn còn tồn tại nhân vật có thế khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Minh Hà cảm thán mình gặp xui xẻo.
Minh Hà lão tổ phán đoán tu vi của người này hẳn là cấp bậc Chuẩn Thánh, bằng không đối phương không thể điểm ba lần đã khiến một cái phân thân của mình thần hình câu diệt.
“Quá ghê tởm!”
Minh Hà lão tổ trong lúc nói chuyện đã bóp nát một khối Thần thạch, trong miệng còn không ngừng chửi rủa.
Kế hoạch ban đầu của ông ta thập phần hoàn mỹ. Chỉ cần đem con phượng hoàng kia thu vào Huyết Liên của mình thì tu vi của ông ta nhất định sẽ tăng lên một cấp bậc.
Nhưng bây giờ, kết quả lại ngược lại với suy nghĩ của ông ta. Hơn nữa chính mình còn trộm gà không thành lại mất nắm thóc, bị trọng thương. Bây giờ nếu muốn đánh lại, cơ bản là không có khả năng.
Trừ phi ông ta tu hành thêm 300 năm thì có lẽ còn có một tia hy vọng.
Nói đến đây, ông ta không khỏi thở dài một hơi. Tiếp đó liền tự mình cưỡi bảo tháp bay đi.
Không có cách nào, bây giờ chỉ có thể trở về Minh Hà chữa thương.
Đang trên đường phi hành thì hắn bị một thanh âm âm già nua gọi lại.
“Minh Hà tiên hữu, ta nhìn vẻ mặt của ngươi không vui. Có muốn xuống uống một thén không?”
Minh Hà lão tổ nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới một cái. Ông ta đẩy tầng mây ra cẩn thận nhìn xuống dưới, phía trên núi Long Hổ có 3 người đang ngồi vây một cái bàn cờ đánh cờ.
Bọn họ hiện lên hình tam giác thế chân vạc, đỉnh đầu của vị ở giữa kia có ánh sáng, bất quá khí định thần nhàn.
Vị bên trái thân mang đạo bào màu xám đen, niên kỷ còn thấp.
Vị bên phải kia thân mang đạo bào màu đỏ, hơi lớn tuổi.
“A, nguyên lai là Tam Thanh tiên hữu, thất lễ thất lễ.”
Minh Hà lão tổ cười ha hả nói với Tam Thanh.
Ba người này không phải là ai khác, mà chính là sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa than ra một hơi hóa ra Tam Thanh đạo nhân.
Tên của bọn họ là Linh Bảo Lý Nhĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Đạo giả.
Ba người này, tu vi đã đạt đến hàng ngũ vương giả đỉnh tiêm*.
(*: vương giả đứng đầu/ cao nhất)
Hơn nữa 3 người thuộc cùng một mạch hệ, mặt ngoài là sư huynh đệ, nhưng trên thực tế kỳ thực ba người bọn họ chính là do Bàn Cổ chi khí hóa thành 3 thân huynh đệ.
Phóng nhãn toàn bộ Hồng Hoang, bọn họ cũng đều là cường giả đứng đầu.
Lý Nhĩ nhìn chằm chằm Minh Hà lão tổ, khẽ mỉm cười nói: “Tiên hữu, trên người ngươi không thoải mái?”
Minh Hà lão tổ cũng không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười xấu hổ.
Mặc dù cấp bậc đại la Kim Tiên không có biện pháp nào cùng Tam Thanh trở thành bạn bè cùng một hàng ngũ, nói thế nào cũng là người có chút mặt mũi.
Sau khi Linh Bảo Lý Nhĩ dò xét Minh Hà lão tổ một chút, thì trên mặt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.
Mặc dù Minh Hà lão tổ này không có cách nào có thể so sánh với ba huynh đệ bọn họ, bất quá trong toàn bộ Hồng Hoang này thì Minh Hà lão tổ cũng là nhân vật có thể xếp vào hàng cao thủ.
Nhưng mà thương thế của ông ta lại nặng như vậy, ngay cả nguyên thần cũng bị đánh rụng một cái, quả thật làm cho Lý Nhĩ hơi kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc không chỉ có một mình Lý Nhĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ở bên cạnh cũng hoảng sợ giống như vậy hỏi: “Minh Hà lão huynh, đến cùng là chuyện gì xảy ra mà khiến ngươi bị trọng thương như vậy?”
Minh Hà lão tổ ngược lại là rất thản nhiên nói: “Nói cho ba vị cũng không sao. Bản tiên vốn đuổi kịp một cái Phượng Hoàng, muốn dùng nó để luyện Huyết Liên của mình.”
“Nhưng mà ngay khi ta đuổi kịp Phượng Hoàng này thì đã xâm nhập vào trong một ngọn tiên sơn không biết tên.”
“Trong đó lại ẩn cư một ẩn sĩ của tộc Phượng Hoàng. Vốn cho là ta quấy rầy thanh tu của hắn nên liền tiến lên phía trước nói xin lỗi, nhưng lại không biết nguyên nhân gì mà hắn lại trở về ngăn cản ta bằng mọi cách. Trong cơn tức giận ta liền khởi động pháp thuật để dọa hắn một chút, nhưng tuyệt không nghĩ đến đối phương vậy mà điểm ba lần về phía ta, liền khiến một cái nguyên thần của ta thần hình câu diệt, nói đến có chút hổ thẹn......”
“Hơn nữa thương thế này lại còn truyền đến bản thể của ta cho nên ta mới bị trọng thương như vậy. Cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh*, còn may hắn không thông qua cái phân thân kia mà tìm được bản thể của ta, bằng không có lẽ ta không thể gặp lại ba vị tiên hữu.”
(*: Có may trong rủi)
Sau khi nói xong hắn thật sâu thở dài một hơi, làm cho người ta có một loại cảm giác cửu tử nhất sinh.
Người không biết còn tưởng rằng ông ta độ kiếp thất bại.
Tam Thanh đạo nhân sau khi nghe xong thì trái phải nhìn nhau.
Trên mặt mũi của bọn họ đều là thần sắc ngờ vực vô căn cứ.
Ở trong trong quan niệm của bọn họ, chuyện này cơ hồ là sẽ không phát sinh ở Hồng Hoang.
Minh Hà lão tổ thế nhưng là tu vi đại la Kim Tiên.
Đổi lại là tộc Phượng Hoàng trong thời kì cường thịnh ngang ngược nhất, cũng chỉ có vài người đạt đến cấp bậc đại la Kim Tiên như Minh Hà lão tổ.
Nhưng mà hiện tại trong núi lại có ẩn sĩ Phượng Hoàng điểm ba lần, liền khiến Minh Hà lão tổ hữu bị thương nặng như vậy. Từ đó có thể thấy cấp bậc ít nhất của người đó cũng phải là cấp bậc Chuẩn Thánh Tiên, hơn nữa còn là cường giả trong Chuẩn Thánh Tiên.
Phóng nhãn trong toàn bộ Phượng Hoàng thì cũng chỉ có thể là Phượng Hoàng là trong truyền thuyết - thần long thấy đầu mà không thấy đuôi - Phượng Hoàng Băng.
Nếu như không phải Phượng Hoàng Băng, thì trong Phượng tộc tuyệt đối không tồn tại người có cấp bậc tu vi như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngược lại phất ống tay áo một cái, chẳng thèm ngó tới nói: “Người của tộc Phượng Hoàng, bất quá cũng chỉ là mấy tên gia hỏa chỉ biết liếm láp lông của chính mình. Làm sao có thể tồn tại người có cấp bậc như vậy."
“Lúc ấu cướp, những cường giả này đều đã tổn thương hơn phân nửa, từ đâu tới cường giả không giảng đạo lý như vậy.”
Hai người Lý Nhĩ và Thông Thiên mặc dù không nói chuyện, nhưng mà hai người bọn họ liếc mắt qua Nguyên Thủy Thiên Tôn liền biết ba người bọn họ cùng một giuộc, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ đều như nhau.
Không nói đến việc ấu kiếp có thành công hay không, liền nói tộc Phượng Hoàng dù sao cũng là chủng tộc nguyên thủy xuất hiện từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Làm sao dung hạ được chính mình đi vào trong núi sâu làm một cái ẩn sĩ, hơn nữa cam nguyện nằm ở trong núi sâu làm một con gà rừng?
Minh Hà lão tổ liếc mắt nhìn ánh mắt của ba vị đạo hữu này, ông ta biết 3 bọn họ rất hoài nghi lời nói của mình.