Bởi vì Bạch Vũ đang tìm hiểu hai binh khí, cho nên cơ chế phòng ngự của pháp trận cũng không hoàn toàn mở ra, mà ở cơ chế ngủ. Loại phương thức này không thể tự nhiên phản kích.Chỉ là cho dù mở pháp trận thì hiệu quả của pháp trận đối với Tam Thanh đạo hữu cũng không có bất kỳ tác dụng gì, trừ phi Bạch Vũ điều chỉnh pháp trận đến cảnh giới cao nhất.
Thông Thiên giáo chủ nói:"Hai vị sư huynh, đối phương chưa kích hoạt cơ chế phòng ngự, như vậy chúng ta có thể tiến vào quan sát một chút rồi liền đi ra không?"
Lý Nhĩ vuốt râu nói: "Có thể! Chỉ là bên trong pháp trận nhất định có người đang thanh tu. Chúng ta vào không chào hỏi thì nên cẩn thận hơn."
Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vẫy tay về phía trước nói: "Chúng ta đi vào giải thích lý do cho hắn biết là được. Hơn nữa ba người chúng ta tới đây, có lẽ hắn còn nhiệt tình đối đãi với chúng ta, các ngươi nói có đúng không?"
Dù sao, trong thế giới Hồng Hoang, việc tự tiện bái phỏng nơi thanh tu mà không có sự đồng ý của những người khác cũng là điều thường gặp.
Chỉ cần sau đó giải thích là được. Hơn nữa nếu có người có cấp bậc như Tam Thanh đến thì có thể nói đó là vinh hạnh cho nhiều tiểu tiên có cấp bậc thấp hơn bọn họ.
Có thể bên kia còn có thể học hỏi thêm được một số kinh nghiệm tu tiên từ Tam Thanh.
Vì vậy, Tam Thanh ỷ vào thân phận của mình cao nên liền tự tiện bước vào trong kết giới của Bạch Vũ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sử dụng ẩn thân chi thuật đi vào kết giới trước, sau đó hai người Lý Nhĩ và Thông Thiên giáo chủ cũng sử dụng cùng một loại tiên thuật rồi theo Thông Thiên giáo chủ đi vào bên trong.
Ba người họ bắt đầu cùng nhau du hành trong động thiên. Họ quan sát mọi thứ ở đây và không ngừng tán thưởng hoàn cảnh tu luyện ở đây. Nhưng họ chưa đi được bao lâu thì một con tiểu phượng hoàng kim đã lọt vào tầm mắt của họ, tiểu phượng hoàng bay từ đông sang tây tới.
Đúng vậy, tiểu phượng hoàng này chính là nữ nhi của Bạch Vũ-Tinh Tinh.
Bởi vì trong động thiên phúc địa này, căn bản không có ai khác đến đây bái phỏng cho nên bên trong kết giới này tương đương với sân chơi riêng của Tinh Tinh, vì vậy nàng không có bất kỳ cố kỵ nào.
Bởi vì bản thân nàng cũng có chút tu vi, cho nên tốc độ phi hành cực nhanh, lại thêm không có chú ý tới Tam Thanh đến, thế là nàng và hai người Thông Thiên giáo chủ trong Tam Thanh đã tiếp xúc thân mật.
Bởi vì động tác của Lộ Lộ rất nhanh, hơn nữa tốc độ bị xô ra cũng quá nhanh, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn còn tưởng rằng có người cố ý ra tay chặn ông ta lại nên theo bản năng mở chế độ phòng ngự hỗn độn.
Nhất thời Lộ Lộ bị xô ra xa trăm mét, mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bị đánh bật về phía sau hai bước.
Sau khi Lộ Lộ bị đụng thì mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
Hai người Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lý Nhĩ cũng có chút sững sốt, sau đó ông ta bay đến bên cạnh phượng hoàng kim vừa bị đụng trúng.
Nơi này vậy mà có Phượng Hoàng tộc. Hiếm khi thấy phượng hoàng nhỏ như vậy, dù sao nơi này cũng không thuộc về Phượng Hoàng tộc.
Lẽ ra chúng nên ở phía nam của thế giới Hồng Hoang, bởi vì chỉ có nơi đó mới là nơi có hoàn cảnh thích hợp để chúng phát triển.
Mà hòn đảo này lại nằm ở phía đông của thế giới Hồng Hoang.
Bởi vậy, hai người vô cùng tò mò, làm sao lại xuất hiện một loài không liên quan đến vùng miền ở đây, hơn nữa quanh thân phượng hoàng này còn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Trong suy nghĩ của bọn họ, điều này rất ít khi thấy ở thế giới Hồng Hoang. Chỉ là nhìn niên linh của con phượng hoàng này thì số tuổi cũng không quá lớn, chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi.
Thông Thiên giáo chủ cũng theo sát hai vị sư huynh chạy tới bên cạnh Tinh Tinh thì thấy đó là người của Phượng Hoàng tộc. Lập tức trên mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ không vui.
Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phượng Hoàng tộc đã từng quen biết. Trước kia cũng đã từng giao thủ qua với Phượng Hoàng tộc, đồng thời ông ta cũng không chiếm được thế thượng phong.
Kể từ đó, ông ta luôn ghi hận trong lòng, nên khi gặp lại Phượng Hoàng tộc thì đương nhiên ông ta sẽ không lưu lại chút thể diện nào cho tiểu Phượng hoàng mà mình vừa gặp.
Mà là thái độ khác thường nói: “Ngươi tiểu gia hỏa này tại sao lại ở chỗ này? Đáng lẽ ngươi nên ở phía nam của Hồng Hoang, chạy đến nơi đây làm gì?”
Tinh Tinh ở bên cạnh sờ lấy đầu, sau đó không ngừng xin lỗi, đồng thời nói: “Thật có lỗi, lão gia gia! Con không biết còn có thể đụng tới các ngươi. Thật ra thì ở đây căn bản không có người, cho nên con không phải cố ý.”
Cách đó không xa, hai người Duyệt Duyệt và Tinh Tinh cũng đều thấy.
Chúng thấy ba người vây quanh Lộ Lộ, hơn nữa nàng không ngừng xin lỗi thì hai người tức giận đến nổi trận lôi đình, nhanh chóng vọt tới trước mặt Lộ Lộ. Sau đó vây lấy Lộ Lộ, đồng thời hỏi: “Đây là nhà của chúng ta. Các ngươi là người nào mà dám tự tiện xông đến đây? Hơn nữa còn đả thương tỷ tỷ của ta.”
Duyệt Duyệt chỉ vào khuôn mặt của Thông Thiên giáo chủ nói: “Vừa nhìn thì biết các ngươi cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Xông vào nhà của chúng ta lại còn đánh tỷ tỷ của ta. Các ngươi làm như vậy không khỏi có chút quá mức rồi?”
Lý Nhĩ luôn luôn là người hiền lành, lúc này ông ta mới chậm rãi đi đến trước mặt của Duyệt Duyệt nói: “Ba tiểu cô nương các ngươi hiểu lầm chúng ta rồi.”
“Chúng ta tới đây không phải muốn tạo nên tranh chấp mà chỉ là trùng hợp đi ngang qua nên muốn đến bái phỏng một phen.”
Lão tử sợ nhưng Thông Thiên giáo chủ lại không sợ. Lúc này cũng đi tới bên cạnh Lý Nhĩ, lấy tư thế vênh váo hung hăng nói: “Ha ha, vốn ta còn không biết là ai ở nơi này, hoá ra là Phượng Hoàng tộc. Tộc đàn các ngươi không yên ổn tu luyện ở phía nam mà chạy đến phía đông làm gì?”
“Ồ! Cũng khó trách ta sẽ hiểu lầm. Ta quên mất là các ngươi đã xuống dốc. Bây giờ đã trở thành một nhóm du tán Thánh Linh Tộc. Chỉ bằng thực lực của các ngươi, mà cũng dám nói mình là chủ nhân của động thiên phúc địa này? Thực sự là buồn cười!”
Lý Nhĩ nhanh chóng nắm chặt tay của sư đệ mình, nói: “Tam đệ không cần nói nhiều. Dù sao chúng ta vẫn còn chưa biết chủ nhân chân chính của nơi này là ai, cho nên hiện tại không nên ăn nói ngông cuồng. Nếu không, có thể sẽ gây ra hiểu lầm càng lớn.”
Mà khi tiếng nói của lão tử vừa ra thì Hoàng Thiến Hề cũng đã chạy tới nơi này.
Khi nhìn thấy Tam Thanh đạo hữu, Hoàng Thiến Hề mang theo vẻ không vui nói: “Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi người tới đây, nhưng đây là nơi chúng ta thanh tu mà các ngươi lại tự tiện xông vào, đến tột cùng là các ngươi muốn làm gì?”
“Cho dù là bái phỏng thì ba vị cũng nên nói sớm với chúng ta, đợi chúng ta đồng ý mới được. Các ngươi làm như vậy có phải là muốn bắt nạt Phượng Hoàng Tộc chúng ta vì chúng ta đã không cường nhân không?"
Lý Nhĩ nghe đối phương nói như vậy, có thể thực sự là đã sinh ra hiểu lầm. Thế là liền vội vàng giải thích: “Tiên hữu, ngươi đúng là hiểu lầm chúng ta rồi. Ba sư huynh đệ chúng ta không hề có ý nghĩ muốn mạo phạm tôn chủ.”
“Chúng ta cũng hiểu Phượng Hoàng tộc, là do Bàn Cổ khai thiên tích địa hình thành thánh linh cùng với Long tộc, được xưng là viễn cổ hai Thần tộc. Mặc dù bây giờ Phượng Hoàng tộc có chút suy sụp, nhưng mà ở trong mắt của chúng ta thì Phượng Hoàng tộc vẫn là bá chủ trong Hồng Hoang.”
Sau khi Hoàng Thiến Hề nghe Lý Nhĩ giải thích thì cũng không nói lời nào.
Nàng ôm lấy 3 tiểu hài vào trong lồng ngực của mình, hung tợn nhìn 3 người trước mắt.