• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Hoang, Bạch Vũ đã ở trong động phủ phía trên một tòa tiên đảo rất lâu. Hắn đứng lên, mau chóng đến xem chúng nữ nhi đã tu hành những chiêu thức mà mình vừa dạy đến trình độ nào rồi, nhưng khi Bạch Vũ mới đi đến trước cửa của động phủ, liền dừng lại rồi hét lên một tiếng: “Linh Tê Nhất Chỉ!”

Ngay sau đó, một tia sáng giống như nắng chiều xuyên thủng bầu trời quang đãng lao thẳng đến ngọn núi Côn Luân đối diện cao gần vạn trượng.

Một tiếng nổ vang từ núi Côn Luân truyền đến.

Trong nháy mắt khe núi kia bị đạo hồng quang xuyên qua, lưu lại một hố tròn lớn.

Mà sau lưng hố lớn chính là đại nữ nhi Lộ Lộ.

Lộ Lộ nhìn vòng tròn không ngừng thở hổn hển.

Bạch Vũ thì gương mặt chảy mồ hôi, nghĩ thầm: “Linh Tê Nhất Chỉ không phải dùng đầu ngón tay thúc giục áo thuật đánh ra chiêu thức sao? Làm sao lại biến thành dùng thịt người tiến hành rồi?”

Trong nháy mắt, hắn đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, ngay sau đó liền xuất hiện ở bên người Lộ Lộ. Hắn ôm lấy Lộ Lộ nói: “Con tiểu gia hỏa này, vừa rồi con vẫn luôn sử dụng chiêu Linh Tê Nhất Chỉ mà ba dạy sao?”

Mà Lộ Lộ lại có chút không kiên nhẫn, hai tay chống nạnh phản bác: “cái Linh Tê Nhất Chỉ mà ba dạy kia, một chút bá khí cũng không có, cho nên con mới sáng tạo ra chiêu thức này. Ba ba không cảm thấy chiêu này của con lợi hại hơn Linh Tê Nhất Chỉ kia sao? Đem thân thể của mình hóa thành đầu ngón tay thúc giục pháp thuật.”

Lời nói vừa ra, Bạch Vũ cũng cảm thấy nữ nhi của mình nói không có sai, nếu muốn đánh ra áo thuật, dùng thân thể của mình so dùng đầu ngón tay đánh ra thì lực đạo tăng gấp trăm lần.

Thế nhưng con của mình còn là một tiểu nữ hài, niên linh cũng chỉ mới trên dưới 3 tuổi, hình thể căn bản không thể so sánh với bất kì ai trong Hồng Hoang này, mà lại đem thân thể của mình xem như khiên thịt tiến hành xung kích, hình tượng này quá hài hòa, hắn thậm chí không dám tưởng tượng.

Nhưng có một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu, hắn không khỏi hoảng sợ đánh ra chiêu này, thế nhưng là cấp bậc thiên địa hỗn độn.

Hắn dùng 3 năm mới luyện thành một chiêu này, hơn nữa còn là trong tình huống ăn hết Kim Châu mới có thể rèn luyện ra chiêu Linh Tê Nhất Chỉ này, nhưng bây giờ nữ nhi của hắn không có ăn bất luận đan dược gì mà chỉ vẻn vẹn qua giữa trưa, liền mơ hồ đem áo thuật luyện thành công, hơn nữa còn thay đổi hoàn toàn chiêu thức mà hắn sáng tạo ra.

Không thể không nói đại nữ nhi của hắn đúng là thiên tài hiếm thấy tại Hồng Hoang này.

Nhưng mà Bạch Vũ đang lo lắng sau đó không khỏi cảm thấy cao hứng, cho dù là nữ nhi của hắn lợi hại hơn nữa thì cũng là thân sinh cốt nhục của hắn, thiên tài như vậy cũng là bình thường, còn không nhìn đây là hài tử của ai.

Mà chiêu số của hắn cũng bị Lộ Lộ hoàn toàn thay đổi, hắn cũng không phải rất lo lắng. Dù sao chiêu thức cũng không nhất định phải cố định một động tác nào đó, mà chỉ cần học được tâm pháp là có thể khu động năng lượng đánh ra, hiệu quả không phải đều tốt sao?

Bạch Vũ sờ lên đầu nữ nhi, tiếp đó nhẹ nhàng nói: “Thôi thôi, chỉ cần con cao hứng là tốt rồi, ba ba không có ý kiến.”

Lúc này tròng mắt của Lộ Lộ vẽ một cái vòng tròn trong hốc mắt, tiếp đó trong nháy mắt liền biến mất ở bên người Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng không biết Lộ Lộ đi làm gì. Trên thực tế Lộ Lộ muốn thay đổi không chỉ là chiêu Linh Tê Nhất Chỉ này mà là tất cả chiêu thức do Bạch Vũ dạy.

Lộ Lộ bỏ chạy là bởi vì nàng muốn đem toàn bộ chiêu thức của cha mình sửa lại nên sợ khiến của cha mình sinh khí, cho nên nếu muốn thay đổi chiêu thức thì tốt nhất vẫn là đừng để cho cha mẹ của mình phát hiện.

Bởi vì một chiêu vừa rồi của Lộ Lộ dẫn đến đỉnh núi Côn Luân bị san phẳng, cho nên bây giờ Bạch Vũ còn phải đi chùi đít cho nữ nhi của mình.

Chỉ cần mọi thứ ở thế giới Hồng Hoang này thay đổi một chút mà không cấp tốc chữa trị thì sẽ bị người có tu vi mạnh hơn phát hiện. Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chạy đến nơi thế ngoại đào nguyên của hắn đây.

Bạch Vũ lật lòng bàn tay búng nhẹ ngón tay, sau đó tảng đá vừa rơi xuống dưới vách núi liền hồi phục lại hình dáng như cũ.

Bạch Vũ gọi chiêu này là Nghịch Thi Đại Pháp. Nó có thể phục hồi lại nguyện trạng những thứ đã phát sinh trong vòng một canh giờ trước đó. Chỉ là chiêu này không giống Lịch Sử Đại Pháp bình thường.

Vốn dĩ Nghịch Thi Đại Pháp yêu cầu đầy đủ ba yếu tố: Vật, thời gian và địa điểm thì mới hoàn chỉnh, nhưng Bạch Vũ đã cải tiến chiêu này thành đảo ngược thời gian, hắn chỉ khôi phục lại hình dạng ban đầu của đồ vật.

Mặc dù vẫn là Nghịch Thi Nhi Động chi pháp, nhưng hắn đã loại bỏ một chiều không gian từ Man Hoang. Vì vậy ngay cả khi không có Lộ Lộ thì hắn vẫn có thể khôi phục hình dáng cũ của vật thể đó.

Nếu Bạch Vũ không làm như vậy, thì sớm hay muộn gì kết giới cũng sẽ bị chính con gái của hắn phá hủy.

Bạch Vũ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy nhị nữ nhi và tam nữ nhi của mình.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức của chúng. Lúc này hắn mới thả Thẩm Uy ra.

Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu của Bạch Vũ mở ra một cái hư nhãn*, lúc này mới nhìn xuống phía dưới tàng cây, hóa ra hai tiểu cô nương đang bị thứ gì đó vây quanh, trong tay bọn chúng đang cầm thứ gì đó hung hăng đập xuống đất."

(*: một con mắt)

Bạch Vũ đem thần uy thực thể hóa, hai nữ nhi liền xuất hiện.

Hai nữ nhi này thật là nghịch ngợm, vì để phụ thân không phát hiện ra mà đã học xong ẩn thân chi thuật. Chiêu này cũng là một trong 16 thức trong áo thuật của hắn.

(*: thuật tàng hình)

“Thuận Tử, Vương Tạc”

Duyệt Duyệt, Tinh Tinh và thôn thiên khuyển ngồi vây chung một chỗ đánh nhau.

3 người không làm chính sự, khiến Bạch Vũ không vui.

Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh ba người bọn họ, lộ ra vẻ đau khổ nói: "Mấy đứa có thể học tỷ tỷ, hảo hảo luyện tập phép thuật mà ba ba vừa dạy không?"

Trong nháy mắt Thôn thiên khuyển trong hình thái động vật chuồn đi ngay khi giọng nói của Bạch Vũ vừa rơi xuống.

Duyệt Duyệt vểnh miệng nhỏ lên, mang dáng vẻ ủy khuất, nói: “Là Tinh Tinh rủ con và hắn cùng chơi. Nàng là muội muội của con, con cũng không thể không cho muội muội mặt mũi.”

Tinh Tinh con mắt trợn tròn lên, một bộ dáng vô tội trúng thương.

“Cái gì? Duyệt Duyệt tỷ tỷ, hình như không phải là muội đề nghị mà. Chính tỷ là người nói muốn chơi nên muội mới chơi. Bằng không thì sao muội lại không luyện tập pháp thuật chứ? Tại sao giờ muội lại thành kẻ cầm đầu rồi?"

Bạch Vũ bụm mặt, cũng không biết nên nói cái gì. Bởi vì hắn biết rõ tính cách của nhị nữ nhi nhà mình. Nàng chính là chút mưu kế, năng lực vung nồi nhất tuyệt.

Nhưng mà Bạch Vũ cũng không thể cái gì cũng không nói, thế là hắn nhíu mày lại nói: “Duyệt Duyệt, con là tỷ tỷ sao có thể vu hãm muội muội của mình như vậy?”

Duyệt Duyệt nhanh chóng lắc đầu, nói: “Căn bản không phải như ba tưởng tượng.”

“Nếu ba thật sự không tin thì ba hay hãy hỏi Tinh Tinh một chút xem đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Lúc này Tinh Tinh chậm rãi quay đầu nhìn Duyệt Duyệt, trong mắt hiện lên một tia chớp động, nhanh chóng sửa lời nói: “Đúng vậy! Tỷ tỷ nói không sai! Mọi chuyện chính là do con muốn chơi, cho nên mới để thôn thiên khuyển và tỷ tỷ cùng chơi với con.”

Bạch Vũ trong nháy mắt hóa đá, quả nhiên nữ nhi nhỏ nhất của chính mình trời sinh thiện lương giống như Hoàng Thiến Hề vậy.

Nhưng Bạch Vũ cấp tốc phản ứng lại, dù sao Duyệt Duyệt còn nhỏ, mặc dù không phải nhân loại, thế nhưng đạo lý thế gian luôn tồn tại mọi nơi mọi lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK