“Mẫu thân, phụ thân phải dạy áo thuật cho chúng con, người không thể ngăn cản nha!”
Hoàng Thiến Hề nhẹ nhàng phất Lộ Lộ một cái, nói: “Không ngăn trở! Mẫu thân chỉ là sợ các con học pháp thuật sẽ mệt mỏi. Đi hỏi ba con xem ông ấy muốn ăn cái gì?”
“Được rồi! Các con nhớ học tập chăm chỉ với phụ thân, nhưng mà không thể để quá mệt mỏi.”
“Thật là đẹp, nàng đi làm chút đồ ăn nha, một hồi nữa chắc chắn bọn nhỏ sẽ đói. Mau đi đi, nơi này có ta rồi!”
Hoàng Thiến Hề quay người vung tay lên liền biến mất vô tung vô ảnh.
Mặc dù di chuyển tức thời cũng là pháp thuật cao cấp, thế nhưng những hài tử này lại thấy thật chướng mắt. Các nàng muốn học chính là pháp thuật có thể đánh.
“Ba ba ba”
“Các con nhìn sang, nếu các con đã muốn học thì phụ thân ta đành bêu xấu. Nếu vậy thì ta sẽ dạy cho các con một chút áo thuật mà phụ thân mới phát minh.”
Bạch Vũ thâm trầm nói: “Nhìn kỹ, pháp thuật này là bộ dạng này ! Không nên chớp mắt!”
“Ma Lý Ma Lý Hống Thập Lục Thức!”
Nghe Bạch Vũ nói xong cái tên này thì cả 3 nữ nhi đều trợn tròn mắt, một mặt bối rối, tràn đầy hồ nghi.
Cái này là con mèo con chó hồng là cái gì? Luôn cảm thấy cái tên này vô cùng giống, hơn nữa không có chút bá khí nào, ba đứa hài tử đều cảm thấy chiêu này của ba mình là trò xiếc dỗ tiểu hài tử.
Ở trong ấn tượng của chúng, pháp thuật của Hồng Hoang cũng có tên bài bản hẳn hoi. Minh Hà lão tổ vừa rồi tự tiện xông vào cấm địa chúng, trong tay còn có pháp khí.
Thế nhưng phụ thân của mình thật sự là để cho người ta có chút nhìn không được.
Duyệt Duyệt trưng một cái mặt thối nhìn Bạch Vũ. Trong ba đứa hài tử, Duyệt Duyệt mặc dù không nói lời nào, thế nhưng nàng rất thông minh. Nàng luôn cảm giác pháp thuật này có chút vấn đề.
Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của lão phụ thân thì nàng cảm thấy pháp thuật này khẳng định có nó chỗ hơn người, loại này chính là huyền cơ ngầm.
Từ ý tứ của mặt chữ liền có thể nhìn ra.
Tinh Tinh nhỏ tuổi nhất, đối với Bạch Vũ tín nhiệm nhất, nàng không có bất kỳ nghi ngờ gì, mắt không chớp nhìn chằm chằm Bạch Vũ. Đối với hắn là toàn bộ tín nhiệm.
Ở trong đầu nhỏ của nàng, Bạch Vũ nói lợi hại thì chính là lợi hại.
“Lão phụ thân, nhanh chóng xuất chiêu đi. Để Tinh Tinh cũng có thể học được, về sau ba người chúng con sẽ cùng bảo hộ người.”
Lộ Lộ nắm thật chặt nắm đấm, nghiêm trang nói.
Bạch Vũ yên lặng gật đầu một cái. Sau đó đem lòng bàn tay phóng tới bên ngoài, chưởng lưng hướng về phía thân thể của mình, bỗng nhiên hướng về phía trước đẩy.
“Như vậy là hết rồi?”
Lộ Lộ bày ra tay ngẩn người hỏi.
Bạch Vũ đầu nhẹ nhàng nghiêng, cũng giang tay ra nói: “Đúng vậy! Cứ như vậy là đã kết thúc.”
“Cái gì? Lão phụ thân người gạt người! Rõ ràng chính là chưa có bắt đầu, có được hay không?”
Cho tới bây giờ Duyệt Duyệt luôn luôn chậm chạp cũng phải nhảy cẫng lên chỉ vào Bạch Vũ, trong miệng không ngừng phàn nàn.
Người khác không biết, nhưng Bạch Vũ biết một chiêu này lợi hại đến mức nào!
Ngược lại vẻ mặt của hắn tươi cười, giải thích nói: “Các con, các con đối với lực lượng thì hoàn toàn không biết gì cả, cái này ba ba gọi là lấy nhu thắng cương, một chiêu này mặc dù chỉ là một chưởng. Các con cũng không thấy có uy lực gì.”
“Nhưng mà tất cả sức mạnh toàn thân của ba ba đều đã tập trung ở lòng bàn tay. Có thể nói, một chưởng này là tụ tập linh khí của thiên địa vạn vật, sau đó ba ba dung hợp bảy bảy bốn chín ngày để ngưng luyện ra pháp xuyên chi thuật để đánh ra.”
“Một chưởng này, ai trúng chiêu đều phải lùi lại vài trăm dặm. Khủng bố trong đó chính là, khi lực bộc phát một cách mạnh mẽ thì trước đây các con chưa từng thấy qua.”
“Ta gọi chiêu thức này là, Trường Hồng Quán Nhật.”
Nói xong, trong lòng Bạch Vũ tràn đầy vui vẻ nhìn lòng bàn tay của mình.
Vì bộ chiêu thức, có thể nói Bạch Vũ đã hao tổn tâm huyết vì nó. Bởi vì một chiêu này căn bản không cần người và pháp khí, liền có thể phóng ra quái lực kinh khủng. Phóng nhãn ra toàn bộ thế giới Hồng Hoang này, quả thật rất khó để tìm thấy một kỳ tài sáng tạo như Bạch Vũ.
“Vậy các con nhìn kỹ, kế tiếp phụ thân liền biểu diễn chiêu thứ 2 cho các con.”
Trong lúc nói chuyện Bạch Vũ liền đem nắm đấm của mình trong nháy mắt huyễn hóa thành hình dạng một cái ngón tay.
Sau đó bên cạnh chung quanh kết giới vậy mà như là sóng nước nhộn nhạo lên.
Thế nhưng ở trong mắt của bọn nhỏ thì hành động của Bạch Vũ, đơn giản chính là ném một tảng đá về phía mặt hồ.
Nhưng mà đối với Bạch Vũ, thậm chí là Hoàng Thiến Hề thì thấy phải là cường giả đạt cảnh giới tu vi đỉnh cấp mới có thể thực hiện.
Phía trước kết giới không phải là thứ khác, mà là hư không.
Hư không chính là không gian cứng rắn vô cùng, nếu không phải cấp bậc chuẩn đỉnh phong Thánh Nhân thì tuyệt đối không thể đạt tới.
Mà Bạch Vũ nhẹ nhàng điểm một cái liền có thể có hiệu quả như thế, đủ để thấy được ở giữa ngón tay của hắn ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, thậm chí là có thể rung chuyển thời không dị giới.
“Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, Nhất Chỉ Thiền, Lục Cửu Phiên Cổn Ba Lãng Quyền, Dã Cầu Quyền......”
Bạch Vũ cơ hồ đem tất cả chiêu thức đều nói một lần.
Tên của mỗi một chiêu quả thực khiến người ta cảm thấy có chút không thể hiểu thấu. Sau khi mấy chiêu này kết thúc thì phía trước hư không đã bị Bạch Vũ khuấy động đục không chịu nổi.
Sau khi thực hiện xong 16 chiêu đó, Bạch Vũ hít một hơi thật sâu, tiếp đó ngồi dưới đất bàn tay không ngừng cuồn cuộn, chỉ chốc lát một hồi mồ hôi hóa thành hơi khói, chạy vào trong hư không.
Không biết từ lúc nào, Hoàng Thiến Hề đã đến bên cạnh bọn nhỏ. Bạch Vũ đánh xong mấy chiêu này, trong đôi mắt của Hoàng Thiến Hề ngược lại lộ ra hào quang khác thường.
Hoàng Thiến Hề tu vi không thấp, nàng cũng nhìn ra tên của mười sáu cái chiêu thức này khiến người ta không biết nên khóc hay cười, nhưng ở trong đó lại ẩn chứa đại đạo.
Có thể nói, mấy chiêu này cơ hồ đã đạt đến cấp bậc Hỗn Nguyên thánh giả.
Trong lòng Hoàng Thiến Hề âm thầm quỳ lạy trượng phu của mình, cũng không khỏi cảm thán: “Đây mới đúng là áo thuật!”
Năm đó tộc Phượng Hoàng tại Hồng Hoang cực thịnh một thời, nhưng mà trong tối cường vương giả của tộc cũng không có người có tu vi cao như Bạch Vũ, thậm chí áo thuật có thể đánh đến lay động đất trời.
Chỉ là, ngược lại lúc này đại nữ nhi Lộ Lộ lại lộ ra vẻ không cao hứng, trên mặt nàng mang vẻ ghét bỏ nhìn phụ thân của mình nói: “Ba ba, những chiêu thức người đánh này, quả thật bên trong giấu năng lượng thật lớn, nhưng mà danh tự này nghe đặc biệt kỳ quái. Không có chút bá khí nào, thậm chí ngay cả văn nhã cũng không có.”
Bạch Vũ trừng to mắt, như có điều suy nghĩ nhìn hài tử của mình. Hắn phí hết tâm tư nghĩ ra tên có cảm giác nghệ thuật như thế, vậy mà lại dễ dàng bị con của mình phủ định như vậy?
Lúc này Bạch Vũ cũng có chút không vui. Dù sao năng lực của hắn không cho người chất vấn, về tri thức lại càng không để người khác chất vấn, cho dù người này là nữ nhi của mình.
Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt đầu của Lộ Lộ nói: “Nếu là áo thuật thì sao? Chúng ta không cần quan tâm đến tên của nó làm gì, quan trọng là nó chứa bao nhiêu sức mạnh có thể xoay chuyển thiên địa. Bộ áo thuật này có thể được xếp hạng đầu trong Hồng Hoang.
Duyệt Duyệt ở một bên sờ lên cằm, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, người nói chuyện này có chút hơi quá rồi! Con cảm thấy vừa rồi phụ thân đánh mấy chiêu kia chính là đang gạt người. Nếu là Tinh Tinh thì chắn không nhìn ra, nhưng mà nói thế nào thì con cũng học qua một chút pháp thuật.”
“Pháp thuật mà chúng ta thi triển đều có ẩn chứa nguyên tố thiên địa, hơn nữa uy lực đánh ra cực lớn. Nhưng mà lão phụ thân đánh ra mấy chiêu này, tựa hồ cũng không khiến chung quanh sinh ra bất cứ động tĩnh gì, chỉ là hư không bên kia nhẹ nhàng kích thích mấy lần còn lại cũng không có gì. Con thấy vẫn là bảo tháp trong tay lão gia gia kia là tương đối có ý tứ một chút.”