Bạch Vũ linh cơ vừa động.
"Chi bằng để cho mình hù dọa bọn chúng một chút? Mình sẽ trở thành một kẻ ác lớn, dạy cho chúng một bài học? Được! Cứ như vậy đi!”
Lúc này, Bạch Vũ huyễn hóa thành bộ dáng của người khác, ẩn thân bay lên không trung, sau đó hắn cấp tốc bay tới trước phi thuyền.
Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn chúng giống như Tử Khí đạo nhân vậy.
“Ba tiểu nha đầu các ngươi, mau dừng thuyền!”
Ba người hiển nhiên bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, thân thể đều có chút run rẩy.
Bạch Vũ hóa thành đại ác nhân, chỉ có một con mắt, con mắt kia bị bị mặt nạ mắt màu đen che lại. Trên mặt thì có nhiều vết sẹo, trong ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm.
Lộ Lộ thầm nghĩ: "Chúng ta cũng quá xui xẻo, sao lại gặp phải một đại ác nhân rồi?”
Ba người các nàng có thể nói vừa đi qua hố sâu, lại vào hang hổ!
Duyệt Duyệt phản ứng nhanh chóng, hô: "Xin chào Độc nhãn thúc thúc!”
“Đúng rồi thúc thúc, nếu không có việc gì thì chúng ta đi trước một bước!”
Nói xong, Duyệt Duyệt vỗ vỗ Lộ Lộ, sau đó giữ chặt Tinh Tinh.
Lộ Lộ đến chỗ bánh lái, lập tức thúc dục tiên pháp, chuẩn bị cho thuyền chạy đi.
Bạch Vũ lộ ra nụ cười cười gian, hung tợn hô to: "Mấy người các ngươi còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu! Bảo vật như thế làm sao ta có thể thả các ngươi đi?”
“Còn không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói?”
Nói xong, hai ngón cái và ngón trỏ của Bạch Vũ nối liền trên không trung tạo thành một hình thoi, trong khoảnh khắc, một tấm lưới che trời che đất xuất hiện trên phi thuyền.
Cùng lúc đó, trong tay hắn biến ra Hậu Thiên Càn Khôn Phiến, quanh thân tản mát ra ánh lửa màu vàng.
"Không nghĩ tới, ta tu luyện nhiều năm như vậy lại có thể đụng phải ba Phượng Hoàng chưa thành hình. Hôm nay bản tiên liền ăn các người vào trong bụng, vừa lúc giúp ta đột phá tu vi."
Bạch Vũ mím môi, bày ra trạng thái đói khát.
Sau khi ba nữ nhi nhìn thấy, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Người này thật sự quá kinh khủng!
Có người thật sự muốn ăn Phượng Hoàng. Xem ra vừa rồi Tử Khí đạo nhân nói tuyệt không sai, quả thật ai cũng coi Phượng Hoàng là thức ăn.
Lộ Lộ vội vàng xua tay nói: "Thúc thúc, chúng ta không phải là Phượng Hoàng, chúng ta chỉ là gà rừng bình thường đi tới nơi này du ngoạn! Thịt gà rừng không thơm!"
Duyệt Duyệt cũng lộ ra ánh mắt ai oán, nói: "Đúng vậy, thịt Phượng Hoàng rất ngon, nhưng thịt trên người chúng ta đều là thịt gà. Đúng rồi! Phi thuyền của chúng ta rất đáng giá, nếu không, chúng ta đưa phi thuyền cho ngài được không?
Bạch Vũ lập tức lắc lắc tay nói: "Phi thuyền thì có ích lợi gì? So với phi thuyền thì ta còn bay nhanh hơn nhiều! Phi thuyền này đối với các ngươi mà nói là bảo bối nhưng đối với ta mà nói thì đây chỉ là một chiếc máy bay giấy!”
Tinh Tinh thì di chuyển về phía sau Duyệt Duyệt, nàng hiện tại cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Vũ.
Bạch Vũ tuy rằng đang mang một khuôn mặt của người xấu nhưng nội tâm lại đang cười trộm.
Lúc này, hắn còn bày ra bộ dáng không để ý, nói: "Tuy nhiên, không ăn các ngươi cũng được, niệm tình ba người các ngươi cũng coi như đẹp mắt, vậy thì làm tác phẩm nghệ thuật ở nhà ta cũng được!"
“Tóm lại, lúc ta lấy máu các ngươi thì nhất định sẽ nhanh lên một chút, để cho các ngươi chết không thống khổ."
Lộ Lộ nghe xong, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Nhanh chóng bay đến bên cạnh hai muội muội, sau đó kéo họ lên, ngay cả phi thuyền cũng không quan tâm mà chuẩn bị chạy.
Nhưng chờ khi ba người bọn họ bay lên thì Bạch Vũ đã gấp Thiên Võng ra tạo thành một hình hình vuông.
Bọn họ vô luận là bay đến nơi nào thì cũng không thể ra khỏi pháp võng của Bạch Vũ.
"Dù ba tiểu nha đầu các ngươi có bay đến chân trời góc biển thì cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Bạch Vũ châm chọc ba nữ nhi.
Hiện tại diễn xuất của Bạch Vũ xuất thần nhập hóa, trình độ hung ác của hắn bây giờ cũng không thua kém Tử Khí đạo nhân một chút nào.
Trong mắt ba nữ nhi hiện giờ, Bạch Vũ chính là một nhân vật độc ác nhân vô cùng khủng bố.
Nước mắt Tinh Tinh cũng sắp chảy ra.
Người này so với Tử Khí tiên nhân ban nãy thì càng thêm khủng bố.
Ít nhất Tử Khí tiên nhân chỉ là muốn cướp đoạt phi thuyền của bọn họ, sau đó đem bọn họ luyện thành kim đan.
Nhưng người đàn ông này sẽ hút máu của họ và sau đó biến chúng thành tác phẩm nghệ thuật.
Lộ Lộ biết hiện tại đã không còn đường đi, vì thế liền hóa thân thành bản thể, xông về phía Bạch Vũ, cùng Bạch Vũ liều mạng ngươi chết ta sống.
"Chê cười, quả thực là người si nhân nói mộng! Điêu trùng tiểu kỹ, không nhấc lên nổi mặt bàn, đi cho ta!”
Nói xong, Bạch Vũ lại chỉ dùng ngón tay búng một cái, liền đánh Lộ Lộ bay ra ngoài trăm thước.
“Vô dụng! Hành vi hiện tại của các ngươi chính là thiêu thân lao vào lửa, hy sinh vô vị!”
"Hơn nữa dù làm như thế nào thì các ngươi cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ha ha ha.”
Duyệt Duyệt vội vàng chạy tới bên cạnh Lộ Lộ, hỏi: "Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta ứng phó như thế nào?"
“Thần Chu hình như cũng không có tác dụng, Thiên La Địa Võng của hắn ở bốn phía chúng ta, chúng ta căn bản không bay ra được."
Duyệt Duyệt nói không sai, cho dù là hiện tại Thần Chu có thể động thì cũng chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi.
Lộ Lộ vỗ tay một cái, sau đó nói: "Đúng rồi, tỷ nghĩ ra một biện pháp tốt!”
Nói xong, trong tay nàng xuất hiện một ngân châm to bằng bàn tay.
Lộ Lộ lập tức ném ngân châm vào thiên la địa võng.
Chỉ nghe "Phốc xuy" một tiếng.
Thiên La Địa Võng thật giống như bóng da xì hơi, không ngừng rụt vào trong.
Lúc này Thiên La Địa Võng lộ ra sơ hở.
Lộ Lộ lập tức chạy đến vị trí bánh lái, dùng sức cả người thúc dục tiên pháp, mang theo phi thuyền bay về nơi có sơ hở.
Chỉ thấy phi thuyền lấy thế không kịp bưng tai phá vỡ sơ hở bay ra khỏi Thiên La Địa Võng.
Bạch Vũ vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ thầm: "Cái này cũng có thể? Thiên La Địa Võng Trận của mình cứ như vậy bị chọc thủng?”
Hắn không nghĩ tới nữ nhi lớn của mình lại còn có một chiêu như vậy.
Chỉ là rốt cuộc nữ nhi dùng pháp khí gì đây? Lẽ ra bên ngoài của thiên la địa võng của hắn không thể phá hủy.
Chẳng lẽ lúc các nàng đi đã sớm lưu lại hậu chiêu hay sao?
Không, cây kim đó chắc chắn có vấn đề.
Bạch Vũ cảm thấy sự tình càng ngày càng thú vị, ba đứa nhỏ này thật đúng là chịu được khảo nghiệm.
Nếu là như vậy, vậy dứt khoát khảo nghiệm bọn chúng đến cùng.
Bạch Vũ tiếp tục đuổi theo hướng mà Thần Chu chạy trốn.
Hắn vừa đuổi vừa la hét: "Này, Các người không thể chạy thoát! Đừng làm mất thời gian của bản tôn!"
“Mấy tiểu Phượng Hoàng các ngươi, đến khi ta bắt được các ngươi thì nhất định phải đem các ngươi đi hầm canh uống."
Lúc này, ba tiểu nha đầu đã hết chịu nổi.
Chúng bất lực hét lên: "Ba, cứu chúng con!"
“Nương, cứu chúng con!"
Hai người Duyệt Duyệt và Tinh Tinh hô vừa hét vừa khóc đến quên trời quên đất.
Mà Lộ Lộ thì cố gắng phi hành đến Động Thiên Phúc Địa.
Bạch Vũ một đường đuổi theo ở phía sau, hai nữ nhi còn đang thất thanh thét chói tai, ầm ĩ khiến trong lòng hắn có chút khổ sở.
Lúc này trong lòng hắn có chút dao động, nếu cho bọn nhỏ một bài học mà khiến bọn chúng sợ hãi, được không bù mất.
"Dứt khoát không đuổi theo, phỏng chừng sau này các ngươi cũng sẽ không chạy loạn, chỉ đến đây thôi vậy."
Cuối cùng Bạch Vũ vạch một tiếng, liền ẩn thân lẩn trốn giữa không trung.
Sau đó hắn nhanh chóng trở lại đại điện ở Động Thiên Phúc Địa, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, chờ các nữ nhi đến cầu cứu.