Thông Thiên giáo chủ chịu không được ngôn ngữ dây dưa của Bạch Vũ, thế là đã nói: “Hiện giờ ta không muốn nghe ngươi nhiều lời, ngươi muốn làm gì thì liền trực tiếp làm, nếu muốn động thủ thì chúng ta liền luận bàn một chút.”
Nhưng khi ông ta còn chưa nói câu tiếp theo thì liền phát hiện Bạch Vũ đã không thấy đâu.
Lúc này, ông ta đột nhiên cảm thấy một cỗ linh áp cường đại, thậm chí là kinh khủng từ trên đỉnh đầu của mình đánh xuống.
Khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên thì đã có một tòa Ngũ Chỉ sơn ở trên đỉnh đầu của ông ta.
Thế nhưng tốc độ rơi của Ngũ Chỉ sơn vượt xa tốc độ phản ứng của ông ta.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, một tòa Ngũ Chỉ sơn cao mấy ngàn thước đè lên đầu của Thông Thiên giáo chủ.
Nhưng Thông Thiên giáo chủ cũng không phải là người ăn chay, ông ta dùng hai tay giữ chặt lấy nó.
Lúc này, Bạch Vũ vừa mới biến mất đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta.
Hắn tựa như đang đùa giỡn với Thông Thiên giáo chủ nói: “Ngươi vừa rồi khi dễ nữ nhi của ta, đây chính là giáo huấn của ngươi.”
Bạch Vũ nói xong liền vươn lòng bàn tay ra, vỗ nhẹ vào mặt hắn, tuy rằng lòng bàn tay này không có bao nhiêu sức lực.
Nhưng mà lại khiến khuôn mặt của Thông Thiên giáo chủ bị vặn 180 độ sang bên phải.
Hơn nữa trên mặt của ông ta đã xuất hiện vệt hồng hồng hình bàn tay.
Vốn Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn tiến lên cứu viện, nhưng lại bị lão tử kéo ống tay áo lại nói: “Yên lặng theo dõi kỳ biến, xem rốt cuộc người này thực lực mạnh cỡ nào.”
Lúc này vẻ mặt của Lý Nhĩ rất nghiêm túc, hiển nhiên xét về tố chất tâm lý thì vẫn là lão đại lợi hại.
Ngoài ra, với tư cách là người đứng đầu của Tam Thanh, ông ta vô cùng rõ thực lực của tam đệ có thể sánh vai với mình, tự nhiên sẽ không chịu thiệt thòi.
Ngay sau đó, không đợi Thông Thiên giáo chủ phản ứng lại, Bạch Vũ đã in thêm dấu bàn tay của mình vào má phải của ông ta.
Đồng thời nói: “Nữ nhi bảo bối của ta, chính ta cũng không dám đụng, cũng không dám để nàng phải xin lỗi ta, lại càng không bị người khác khi dễ. Một cái tát này chính là để dạy ngươi hiểu thế nào là kính già yêu trẻ. Xem ra không có ai dạy cho ngươi điều này đi?”
Thông Thiên giáo chủ có chút tức giận nhưng hiện tại hai tay của ông ta lại không rảnh để đánh trả.
Bởi vì hai tay của ông ta đang giơ lên trên để giữ tòa Ngũ Chỉ sơn cao ngàn thước kia.
Đương nhiên cái Ngũ Chỉ sơn này cũng không phải Ngũ Chỉ sơn bình thường.
Đây là Ngũ Chỉ sơn làm bằng đá Bàn Cổ mà Bạch Vũ âm thầm thu thập nên cho dù có thực lực như Tam Thanh thì muốn chống đỡ Ngũ Chỉ sơn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bây giờ từ phản ứng của Thông Thiên giáo chủ thì đã có thể được biết một hai.
Thế nhưng việc dạy dỗ Thông Thiên giáo chủ của Bạch Vũ vẫn còn tiếp tục.
Lúc này, hắn đưa tay đặt lên má trái của Thông Thiên giáo chủ, sau đó nhẹ nhàng hất sang bên phải, một cái miệng lớn thật sự hất tung Thông Thiên giáo chủ bay đi xa gần mấy trăm mét.
Trong nháy mắt, một trong Tam Thanh thiên liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Chờ sau khi Thông Thiên giáo chủ biến mất, ngọn núi lớn kia trong chợp mắt đã biến thành một hòn sỏi nhỏ. Tiếp đó, Bạch Vũ cất nó vào trong ống tay áo của mình.
Lúc này Bạch Vũ mới thở một hơi nói: “Thoải mái! Hả giận!”
Ngay sau đó, hắn nói: “Ngươi có biết vì sao ta lại tát cái thứ ba không? Đó là bởi vì ngươi không có người giáo dục. Được rồi! Ta liền thay cha của ngươi giáo dục ngươi thật tốt, để ngươi biết một chút đạo lý làm người.”
Lúc này Thông Thiên giáo chủ cũng đang ngồi dưới đất. Lúc này mới thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì bị đánh, gần như không khác gì đầu heo.
Ông ta tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng đứng dậy, phẩy phẩy vết bẩn trên người.
Đối với ông ta mà nói, công kích vừa rồi của Bạch Vũ chính là một loại vũ nhục. Bởi vì trong mắt ông ta thì ông ta chính là cường giả đỉnh cấp trên thế giới này, nhưng hiện tại lại bị đánh bởi một người trẻ tuổi của Phượng Hoàng tộc đang suy tàn.
Ngay khi ông ta chuẩn bị giơ tay áo đánh liên tiếp với Bạch Vũ thì Bạch Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thông Thiên giáo chủ.
Không đợi Thông Thiên giáo chủ phản ứng lại thì bàn tay của Bạch Vũ đã đặt trên má trái của Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ thầm nghĩ, tốc độ của người trẻ tuổi này nhanh đến mức ông ta không thể nhìn rõ.
Năng lực này gần như đã không thể dùng tiên pháp để giải thích, chỉ có thể nói hắn có một cỗ không gian áo thuật mà ngay cả Tam Thanh cũng không biết.
Trong lúc khẩn trương, Thông Thiên đột nhiên hét lên một câu: “Trước tiên không cần đánh nữa, ta là Thông Thiên giáo chủ của Tam Thanh. Chúng ta đều là môn sinh của Bàn Cổ, tương tiên hà thái cấp!”
Chờ ông ta nói xong những câu đó, Bạch Vũ cũng sững sờ đứng im tại chỗ.
Lão gia hỏa này lại là Thông Thiên giáo chủ?
Hơn nữa nếu hắn không có đoán sai thì hai người đi cùng ông ta kia chính là Thái Thượng Lão Quân Lý Nhĩ và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Thông Thiên giáo chủ thấy Bạch Vũ sửng sốt thì tưởng rằng ông ta báo tên của mình ra thì đã trấn trụ được hắn.
Lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng ông ta đột nhiên nhìn thấy Bạch Vũ nhìn chằm chằm, lẩm bẩm nói: "Nếu ngươi không nói ngươi là Tam Thanh thì ta sẽ không đánh ngươi nữa. Nhưng ngươi lại nói ngươi là Tam Thanh thì ta lại càng đánh ngươi."
Nói xong, liền tấn công lên mặt của Thông Thiên giáo chủ.
Bây giờ Thông Thiên giáo chủ không còn lực đánh trả nên đành để mặc Bạch Vũ chà đạp lên trên mặt ông ta. Hình ảnh kia quá đẹp, đơn giản chính là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi kết thúc tiếng hét của Thông Thiên giáo chủ thì khuôn mặt của ông ta đã sưng lên và không còn hình dạng. Lúc này ông ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất.
Mặc dù ông ta muốn khởi động pháp thuật, nhưng lại phát hiện ra pháp thuật của mình căn bản là không động được.
Thực ra đây là lý do tại sao Bạch Vũ lại đưa ông ta đến đây. Đây là kết giới của Bạch Vũ và chính Bạch Vũ là người đã tạo ra trạng thái hư không. Ở trong trạng thái hư không, bất kỳ thứ gì không phải công pháp của hắn đặt ra thì đều không thể khởi động.
Cho nên chỉ cần quyết đấu với Bạch Vũ ở đây thì chỉ có thể dùng làm bia ngắm cho hắn luyện công. Cho nên dù ông ta là một trong Tam Thanh, dù có tiên pháp lợi hại hơn nữa thì sao?
Ở trong kết giới của người ta thì chỉ có thể nghe người ta điều khiển!
Bạch Vũ thấy Thông Thiên giáo chủ quỳ trên mặt đất thì cũng không có dừng lại.
Mà hắn duỗi tay trái ra và nắm lấy cổ áo của Thông Thiên giáo chủ, chuẩn bị tiếp tục đánh xuống.
Nhưng Thông Thiên giáo chủ lại duỗi tay ra, vung vẩy liên tục nói: "Được rồi! Dừng lại, đừng đánh nữa! Hay là người dùng một kiếm giết ta đi! Ta cũng không còn mặt mũi nào gặp người rồi. Ta ra ngoài xin lỗi là được! Việc này là ta làm không đúng! Chúng ta không nên vào trong lãnh địa của người! Xin tiểu huynh đệ bỏ qua cho ta một lần!
Dường như Thông Thiên giáo chủ cũng ý thức được ở trong kết giới này thì ông ta hoàn toàn ở trong thế bị động, bởi vậy quả quyết cầu xin tha thứ mới là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Bạch Vũ thấy Thông Thiên giáo chủ đã chịu thua liền thản nhiên nói: “Được! Nếu ngươi đã muốn xin lỗi nữ nhi của ta, vậy chúng ta lập tức trở lại, cúi đầu xin lỗi tam nữ nhi trước mặt của ta."
Chỉ chốc lát sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lý Nhĩ cũng đến trước mặt Bạch Vũ.
Hai người này cũng không có nói chuyện, mà là chắp tay nói: “Nếu vấn đề này đã được giải quyết, vậy chúng ta liền rời khỏi nơi này thôi.”
Bạch Vũ cũng không trả lời, mà là khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ mở ra không gian đi ra thế giới bên ngoài.
Nhưng khi hắn chuẩn bị bước ra thì lại thoáng thấy Thông Thiên giáo chủ ở bên cạnh.
Lúc này mặt của ông ta đã biến hình, nhìn không thấy con ngươi đen trong mắt.
Cái mũi thì bị quất máu thịt be bét, gương mặt cũng bị sưng vù không chịu nổi.
Trong lòng Bạch Vũ thầm nghĩ: “Không được! Vừa rồi hắn đánh quá mạnh khiến ông ta không thể nhận ra. Ngay cả chính hắn khi vừa nhìn còn cảm thấy sợ hãi, nói gì đến ba nữ nhi còn vị thành niên của mình.
Xem ra còn phải tu bổ vài việc trước khi ra ngoài.