• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhị nữ nhi làm như có thật nói: "Vốn ban đầu chúng con không có ý định tranh giành thắng thua với ba nhưng ba lại nhảy vào trò chơi này, hơn nữa ba còn muốn thắng chúng con! Ba nói đi, ba phát minh ra trò chơi này không phải là để chúng con chơi sao?”

“Nhưng chính ba lại muốn đến tham gia, ba phải biết ba chính là trọng tài nha! Tuy rằng biết như vậy nhưng chúng con cũng không tiện nói gì, dù sao ba cũng là một lão ngoan đồng, chuyện này tỷ muội chúng con đều biết!”

“Tuy nhiên ba tỷ muội chúng con cũng không phải ăn chay, không phải ba thường xuyên dạy chúng con phải đoàn kết sao? Vậy nên lần này chúng con liền dựa theo lời ba nói mà toàn lực hợp tác một lần."

"Thật ra máy gia tốc vừa rồi ba nhìn thấy đúng là do đại tỷ tự mình lắp đặt nhưng so sắt vụn thì cũng không có gì khác nhau, đây chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi."

"Bởi vì chúng con nghĩ trong trận đấu sẽ khẩn trương mà không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa lúc ấy ba một lòng muốn thắng nên đã không nghĩ đến chuyện khác nữa, vì thế chúng con liền sử dụng kỹ năng thần khí của mình."

"Tinh Tinh không phải có thể gia tăng tính nhanh nhẹn sao? Cho nên chúng con liền tiến hành tâm linh câu thông, để Tinh Tinh tăng tốc xe đua của đại tỷ."

“Sau đó nhường ba chạy trước rồi hai người chúng con vây đuổi chặn đường, như vậy ba sẽ không còn tâm tư đi quản đại tỷ nữa. Mắt thấy ba phát động kỹ năng, chúng con liền truyền tin cho đại tỷ, để tỷ ấy cũng phát động tiên thuật, cho nên ba mới không thể theo kịp tốc độ của chúng con."

"Xem ra lần này là trí tuệ của ba tỷ muội chúng con thắng."

Nói xong ba người vỗ tay nhau.

Bạch Vũ nghe được kế hoạch của bọn chúng thành công như vậy hơn nữa còn bố trí chu đáo chặt chẽ thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Hắn chẳng những không tiếp tục khiển trách nặng nề ba đứa hài tử mà còn giơ ngón tay cái lên nói: “Khá lắm, ba người các con thật sự làm ba nhìn bằng cặp mắt khác xưa!”

Lúc này Hoàng Thiến Hề ở một bên cũng đi lên phụ hoạ nói: "Bạch Vũ ca ca, xem ra chàng thật sự già rồi, chỉ số thông minh cũng bị thoái hóa, giờ còn không bằng ba hài tử của chúng ta!”

Bạch Vũ cười ha hả chỉ vào bốn người bọn họ nói: "Các ngươi thật sự là mẹ con liên tâm a! Xem ra các ngươi đã sớm muốn thắng ta đúng không?”

Ba đứa hài tử và Hoàng Thiến Hề lập tức che miệng cười.

Mà lúc này sắc mặt của Bạch Vũ đột nhiên trầm xuống, nói: "Lúc này các con thắng nhưng lần sau ba sẽ đề phòng các con, đến lúc đó các con sẽ đối phó với ba như thế nào? Đúng rồi! Lần sau các con cũng không thể gian lận, đương nhiên bao gồm cả ba cũng không thể! Lần sau trước khi chúng ta thi đấu phải định ra quy định, như vậy thì trận đấu mới công bằng. Ở thế giới của ba..."

Khi hắn nói đến đây, bốn người trước mắt nhất thời ngây ngẩn cả người.

Hoàng Thiến Hề đi đến bên cạnh Bạch Vũ hỏi: "Thế giới của chàng cái gì?”

Bạch Vũ toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: ‘Mẹ nó, thiếu chút nữa đã nói sự thật ra rồi.’

Nhưng điều này cũng không khó vượt qua.

Lúc này Bạch Vũ không ngừng khoát tay nói: "Là miệng ta trơn trượt! Ở ảo cảnh trong hư không của ta, ta sẽ tiếp tục mô phỏng trận đấu này, lúc đấy nhất định sẽ tìm được biện pháp đánh thắng các ngươi!”

Trong nháy mắt bốn người mặt mày ủ rũ.

"Được rồi, hôm nay đua xe cũng rất tốn tinh lực, chúng ta mau đi ăn cơm tối thôi."

Đúng vậy! Năm người chơi đua xe đã gần như quên mất thời gian.

Hiện tại đã trễ, bốn người sau khi dùng cơm xong, Bạch Vũ đi tu luyện một lát, còn ba đứa hài tử thì đi vào phòng ngủ ngủ.

Mà bữa tối của Lộ Lộ là quả linh pháp mà Bạch Vũ vừa thưởng. Tuy nhiên nàng cũng không có độc chiếm nó. Nếu là ba người bọn họ cùng thắng Bạch Vũ vậy đương nhiên phần thưởng này cũng không thể thiếu phần của hai muội muội.

Ban đêm, Bạch Vũ và Hoàng Thiến Hề nằm trên giường.

Lúc này Bạch Vũ hồi tưởng lại chuyện ban ngày, trong lòng có chút không cam lòng, hắn quay đầu nhìn Hoàng Thiến Hề nói một chút: "Nàng nói sao ba đứa hài tử này lại giống ta của trước kia như vậy? Trong đầu đều là ý đồ xấu!”

Hoàng Thiến Hề điểm một cái lên mũi của Bạch Vũ, nói: "Vậy chứng minh hài tử chính là con ruột của chàng. "

Bạch Vũ Trạch trêu ghẹo nói: "Đó là đương nhiên! Chỉ là dường như ta đã quên mất sinh con như thế nào..."

Trong ánh mắt hắn tựa như con thú đói khát, mà Hoàng Thiến Hề lúc này cũng hiểu rõ, nàng nhìn Bạch Vũ nhỏ giọng nói: "Sinh như thế nào không phải là chàng am hiểu nhât sao?”

Bạch Vũ đặt tay lên cánh tay trái của Hoàng Thiến Hề, ôm nàng vào lòng, sau đó trìu mến nói: "Ai nha, ta đã quên trình tự rồi! Hoàng lão sư có muốn tự mình chỉ đạo một chút hay không?”

Nói xong, Bạch Vũ liền đem chăn che qua đỉnh đầu của hai người.

Sau một trận song tu, Hoàng Thiến Hề có chút mệt mỏi ngủ thiếp đi nhưng dường như Bạch Vũ còn chưa tận hứng nên hiện tại hắn vẫn chưa muốn ngủ nhanh như vậy.

Hắn bắt đầu nhớ lại kiếp trước của mình, rốt cuộc còn có cái gì thú vị để về sau có thể lấy ra cho bọn nhỏ chơi đây? Trong bất chợt một tiếng “Leng keng” vang lên đã làm cho suy nghĩ của hắn bay vào trong hệ thống.

Hắn đứng dậy chạy đến trên đại điện, sau đó vẽ một vòng tròn thì đã đến trong Thái Hư Huyễn Cảnh do hắn sáng tạo ra.

m thanh của hệ thống vang lên bên tai hắn: "Túc chủ và nữ nhi chơi trò chơi mới, đạt được sự tăng trưởng, hệ thống ban thưởng cho túc chủ."

“Lần này túc chủ đạt được một bộ không gian áo thuật."

"Chỉ cần tiếp nhận không gian áo thuật thì túc chủ sẽ trực tiếp tu luyện tới đỉnh cấp. Đến lúc đó túc chủ sẽ lĩnh ngộ một bộ chi pháp không gian ẩn trốn."

Bạch Vũ sửng sốt một chút, nghĩ thầm lần này hệ thống nói đặc biệt mơ hồ.

Quên đi, hắn vẫn nên nhận phần thưởng do hệ thống tặng, nhìn áo thuật này là bộ dáng gì!

Sau khi tiếp nhận, cả người Bạch Vũ khô nóng, ngay sau đó lại là một trận sảng khoái, cứ như vậy kéo dài vài giây, sau đó lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Chỉ là nếu muốn triệt để hiểu được áo thuật này thì còn cần thiền định để nghiên cứu chi tiết trong đó.

Bởi vì trong mỗi áo thuật đều có thiên cơ bát quái, cho nên cũng không phải bất kỳ áo thuật khi tu luyện đến max cấp thì đều có thể diễn hóa ra tất cả chiêu thức.

Khi tu luyện đến max cấp thì chỉ có thể nói rõ được uy lực đã đạt tới cao nhất, nhưng trong thiên cơ bát quái, tổng cộng có thể thôi diễn ra vô số con đường, rốt cuộc có thể sinh ra hiệu quả gì thì vẫn cần phải nghiên cứu thêm.

Hắn chậm rãi đi vào dưới linh thụ, ngồi ở trên pháp tọa, hai tay khoanh tròn, cuối cùng chắp tay trước ngực, bắt đầu lĩnh hội huyền diệu trong đó.

Một lát sau, đột nhiên hắn mở hai mắt ra, vui mừng khôn xiết.

Thì ra không gian này lại đặc biệt giống không gian trong nhẫn Pháp Đặc mà hắn từng thấy trong truyện tranh.

Hắn chỉ nhớ rõ lúc trước tên của người kia là Thần Uy, chính là có thể thông qua thôi động pháp thuật mà hoán đổi các không gian khác nhau.

Hơn nữa khi tu luyện pháp thuật này tới đỉnh cấp thì thậm chí không cần kết ấn liền có thể trực tiếp thông qua ý niệm để khống chế không gian khép mở.

Tuy rằng hắn cũng tu luyện qua một phần không gian áo thuật nhưng cái áo thuật này lại hoàn toàn khác biệt.

Trước kia, không gian áo thuật chỉ là xuyên qua lại, thế nhưng không gian áo thuật này lại có thể dùng làm pháp trận. Chỉ cần đưa người vào trong không gian áo thuật thì liền có thể vây người đó ở trong không gian do hắn sáng tạo, hơn nữa cũng không phải ở một địa điểm cụ thể.

Cho dù là người trúng thuật có thể từ trong không gian chạy ra thì tinh lực của người đó cũng sẽ bị tiêu hao hầu như không còn.

Bạch Vũ nắm chặt nắm tay khen ngợi: "Đạo ảo thuật này, thật sự là huyền diệu! Về sau nếu thật sự đánh nhau thì có thể tiết kiệm không ít thể năng. Nếu lần sau gặp lại Tam Thanh thì trước tiên phải cho bọn họ thử uy lực của không gian áo thuật rồi có gì thì nói sau.”

Chỉ là mỗi lần Bạch Vũ nhớ tới cái tên áo thuật này thì đều liên tưởng đến Thần Uy, nhưng Bạch Vũ lại không muốn đạo văn cho nên hắn đã đổi tên thành Huyễn Cảnh Huyền Áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK