“Duyệt Duyệt, mặc dù ba ba không nói gì về con, nhưng ba ba cũng không ngốc. Tinh Tinh nàng mềm lòng, bởi vì ba không nói muội ấy nên con liền cố ý ám chỉ nàng, đúng không?"
Lúc này nước mắt của Duyệt Duyệt đã trào ra.
Đúng vậy, kể từ khi Bạch Vũ đi tới thế giới hồng hoang này thì đây là lần đầu tiên hắn nghiêm nghị phê bình nữ nhi của mình như vậy.
Mắt thấy tỷ tỷ bị ba ba mắng, Tinh Tinh thiện tâm đại phát*, lập tức chạy đến bên cạnh Bạch Vũ, lôi quần áo của Bạch Vũ nói: “Ba ba, con muốn ăn mứt quả.”
(*: lòng tốt bộc phát)
"Nghe người ta nói rằng ăn một cái nghĩ hai cái, ăn hai cái sẽ nghĩ đến ba cái, tỷ tỷ thấy có đúng không?"
Tiểu nữ nhi của mình hiểu chuyện như vậy, Bạch Vũ tự nhiên muốn ban thưởng nàng. Đừng nói là mứt quả, chỉ cần nữ nhi nguyện ý, dù là muốn ăn thịt rồng thì Bạch Vũ cũng sẽ bắt tới hầm cho nàng.
Bạch Vũ vuốt ve đầu của hai đứa con gái, cười ha hả nói: “Mứt quả ăn có gì ngon. Ba ba đã tự sáng tạo một phương pháp ăn mới, gọi là nồi sắt hầm. Bên trong dù là dị thú quý hiếm gì cũng đều có. Mứt quả chỉ là ngọt, nhưng mà cái này thì mùi vị gì cũng đều có.”
“Các con chờ tại chỗ này không nên động, ba ba liền đi tìm nguyên liệu thức ăn cho các con.”
Bạch Vũ lập tức phất tay áo rồi biến mất.
Khi Bạch Vũ đi đến lối vào của kết giới, hắn dừng lại bên cạnh kết giới.
Hắn nhẹ nhàng thổi về phía điểm sáng trên kết giới, sau đó kết giới ầm vang vỡ ra.
Kết giới này trên thực tế vẫn là một cơ chế pháp trận công kích và phòng ngự.
Chỉ là khi Bạch Vũ ở trong kết giới thì sẽ không mở cơ chế phòng ngự và công kích.
Trừ phi Bạch Vũ không ở hoặc bế quan tu luyện thì mới mở ra. Việc mở ra pháp trận cần tiêu hao Tiên Năng.
Sau khi mở pháp trận mái vòm, Bạch Vũ liền bắt đầu du lịch khắp thiên địa, tìm kiếm những nguyên liệu mà mình có thể ăn được.
Bạch Vũ nhớ tới bản thân ở trong thế giới hiện thực thích ăn nhất là hải sản, mà con của hắn từ khi sinh ra đến bây giờ còn chưa được chạm qua dù chỉ một lần.
Nghĩ vậy Bạch Vũ liền đi đến biển Nam Hải mênh mông.
Lúc này Bạch Vũ mới nhìn kỹ một con cá chuồn dài mười thước dưới biển sâu xanh thẫm.
Cá chuồn thời Hồng Hoang tự nhiên khác với thế giới trước khi hắn xuyên qua.
Loài cá chuồn này chính là sự kết hợp giữa chim và cá. Vây của nó có thể biến thành cánh để bay trên mặt biển, thậm chí nó có thể xuyên thẳng qua những đám mây.
“Con cá này mặc dù không phải rất lớn, nhưng mà nhỏ nhắn tinh xảo, đoán chừng thịt sẽ rất thơm."
Nói xong Bạch Vũ tự mình biến thành lưới đánh cá, tiếp đó nhẹ nhàng chụp tới, liền vớt được cá chuồn vào trong tay.
Mắt thấy người này đưa nó kéo lên, chắc chắn là không có ý tốt, thế là hướng lên trời kêu to: “Người tới đây mau, có người muốn ăn Tiên Ngư! Hắn muốn giết ta!”
Nhưng mà không đợi cá chuồn nói câu nói thứ hai thì Bạch Vũ và cá chuồn trong nháy mắt đã không thấy.
Ngay sau đó, trong núi sâu đều lưu lại thân ảnh của Bạch Vũ.
Chỉ chốc lát, nguyên liệu nấu ăn mà hắn cần đã gom đủ.
Nhưng mà ngay khi hắn đi ngang qua Đông hải để quay về thì hắn nhìn thấy một con tôm hùm có kích thước gấp đôi con cá chuồn xuất hiện trên mặt biển.
“Không đúng, tôm hùm không phải là ở dưới đáy biển sao? Chẳng lẽ muốn trở thành…”
Nhưng con tôm hùm này chỉ xuất hiện thoáng qua, phơi mình dưới nắng, rồi lại lặn xuống biển.
Trước khi xuyên qua Lý Nguyên thích ăn nhất là hải sản, đặc biệt là tôm hùm. Mỗi khi đến một nhà hàng Tây thì Lý Nguyên nhất định sẽ gọi tôm hùm.
Thế nhưng trong thế giới Hồng Hoang này, không có nhà hàng, không có người chuyên môn nhập hàng, vì vậy tự nhiên không dễ dàng tìm được.
Bây giờ, làm sao hắn có thể thả một con tôm hùm khổng lồ mà trước nay chưa từng thấy.
Đối với chấp niệm ăn uống, Bạch Vũ thậm chí sắp đạt tới trình độ điên cuồng.
"Được rồi, chính là nó! Ném vào trong nồi sắt hầm, làm thành tôm hấp tỏi, để bọn nhỏ và Hoàng Thiến Hề có thêm kiến thức.”
Nói xong, Bạch Vũ lao xuống biển Đông Hải nhìn không đáy.
Con tôm hùm lớn đang dạo bước đi lại, đột nhiên có một người nhảy đến trước mặt nó, khiến con tôm hùm hoảng sợ.
Bạch Vũ nhìn lên nhìn xuống con vật khổng lồ trước mặt, khóe miệng đã chảy ra một ít nước miếng.
Con tôm hùm này là một con tôm lửa từ biển Đông Hải, mặc dù dưới đáy biển lạnh muốn chết, nhưng vỏ ngoài của con tôm hùm này lại như có dung nham đang chảy trên đó.
Ngay cả dưới đáy biển, nơi mặt trời không thể lọt vào, nó vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Tôm lửa nhìn thứ trước mắt có kích cỡ tương đương người thì không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Tiểu bất điểm, lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Ngươi muốn trở thành đồ ăn của ta thì ngươi không đủ tư cách. Ta vốn không muốn ăn ngươi nhưng ngươi lại đi tìm cái chết. Ngươi có biết đây là nơi nào không?”
Con tôm lửa để lộ ấn phù trên càng cua của mình.
“Nói đùa gì vậy? Món ăn trong mâm này vậy mà cũng tu đạo, hơn nữa còn là Tán Tiên cấp bậc Đại La? Bây giờ bất kì sinh vật gì tại Hồng Hoang đều có thể tu được?”
Nhưng khi Bạch Vũ nghĩ đến đây, một cảm giác cường hãn xông lên đỉnh đầu.
"Con tôm bình thường làm sao có thể tu luyện, cho nên con tôm lửa này chắc chắn có lai lịch không tầm thường.”
Bạch Vũ phân tích không tệ, theo bối cảnh thời Hồng Hoang, thời kỳ này
thế giới được tạo ra sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa. Mặc dù thế gian có vạn vật nhưng không phải sinh vật nào cũng có linh tính.
Khi a miêu a cẩu có thể tu đạo, bảy tám phần chính là do đã đón nhận linh khí của Bàn Cổ thì mới có thể thông linh, bằng không bọn chúng chính là hành thi tẩu thú* của thời gian.
(*: Xác chết biết đi)
Trên thế giới này không chỉ có phượng tộc, còn có long tộc, mà ngay cả long tộc cùng phượng tộc cũng không phải đều có thể biến thành hình người, còn có phượng hoàng tản ra, rồng không bao giờ tu luyện, bọn họ sẽ luôn duy trì. thân thể Chúa Thánh Thần.
Trong thế giới này không chỉ có Phượng Hoàng tộc, còn có Long tộc. Thế nhưng cho dù là Long tộc hay là Phượng Hoàng tộc thì cũng không phải tất cả đều có thể huyễn hóa thành hình người. Trong đó cũng có thể phân tán, vĩnh viễn không tu đạo, bọn chúng sẽ một mực duy trì Thánh Linh Thể.
Bạch Vũ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của tôm hùm lửa, mà nói: "Không tệ! Nhin ngươi béo béo như vậy, nhất định là rất ngon! Vừa hay khi trở về có thể nấu thành tôm hầm với dầu tỏi, hay là nấu chút nước xì dầu tỏi. .? "
Mũi mũi tôm hùm lửa tràn đầy nghi hoặc?
Xì dầu là cái gì? Dầu tỏi là cái gì? Hầm?
Xì dầu và dầu tỏi thì tôm hùm lửa có thể không rõ ràng, thế nhưng nó biết hầm là có ý gì. Thế là nó đã phun ra một lượng nham thạch đủ để làm bốc hơi vùng nước này từ miệng hút khổng lồ của nó.
Trong nháy mắt nhiệt độ nước ở đây đột nhiên tăng cao, Bạch Vũ cũng cảm giác được. Mồ hôi của hắn từ trên trán rơi xuống nước biển, quần áo phía sau cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Mao đầu tiểu tử, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi. Ngươi mà chọc ta tức giận, ta liền đem ngươi đi hầm!”
Lúc này Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói với con tôm hùm lửa: "Tuy rằng vừa rồi rất nóng, nhưng ngọn lửa này của ngươi cũng chẳng ra sao. Chỉ là đã lâu không có như vậy, ta cũng đè nén lực lượng của nó.”
"A, nhân tiện, ngươi vừa rồi nói muốn ăn ta. Ta quên nói cho ngươi, ngươi thật sự muốn ăn ta?"
Bạch Vũ không lưu lại bất kì cơ hội xuất thủ nào cho tôm hùm lửa.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ vào râu của con tôm hùm một cái. Vậy mà con tôm hùm biến thành bộ dáng to bằng lòng bàn tay rồi bị hắn tóm chặt lấy.
Hơn nữa chẳng biết từ lúc nào mà càng và chân của tôm hùm đã bị Bạch Vũ dùng dây thừng buộc chặt, cho dù con tôm hùm lửa này có nhúc nhích như thế nào thì cũng không thể rung chuyển tiết tấu của sợi dây đang siết chặt.