Hơn nữa theo kinh nghiệm Bạch Vũ tích lũy được trong thực tế thì hệ thống đã lập tức thưởng cho họ hai vũ khí hiếm thấy đỉnh cấp ngay khi hắn đặt chân đến thế giới này.
Vậy nếu đẳng cấp của hắn tăng lên cùng với lượng nhiệm vụ hoàn thành tích lũy được.
Thì không biết phần thưởng sẽ phong phú đến mức nào. Nói không chừng sẽ có vũ khí chưa từng xuất hiện trong Thế giới Hồng Hoang, thậm chí là Mật pháp!
Trong một tiên cảnh nào đó của Hồng Hoang.
3 người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lý Nhĩ và Thông Thiên giáo chủ đã ngồi xếp bằng tu hành ở đây. Chỉ là tâm tình của 3 người hoàn toàn khác biệt. Thông Thiên giáo chủ đang kìm nén cơn tức giận, còn 2 người lão tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thì tràn đầy sự khó hiểu.
Lúc này Lão Tử lên tiếng trước, phá vỡ im lặng nói: "Tam đệ, tại sao đệ phải kéo hai người chúng ta đến nơi này? Ta và Nhị sư huynh của ngươi chuẩn bị đi tìm hắn lý luận một phen.”
Bởi vì pháp lực đã mất đi hiệu lực nên lúc này vết bầm trên mặt của Thông Thiên giáo chủ vẫn chưa mờ đi.
Lúc này, hắn nói với hai vị sư huynh của mình: “Chạy là đúng rồi. Sư huynh không thấy mặt của đệ đã biến thành hình dáng gì rồi sao? Nếu tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Đến lúc đó người mất mặt chính là 3 người chúng ta.”
Vẻ mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đầy khinh thường nói: “Cùng lắm thì đánh với hắn một trận. Dù sao cũng chỉ là một người vô danh của Phượng Hoàng tộc, có cái gì phải sợ? Cho dù người tới là Bạch Kim thì ta cũng phải đánh hắn răng rơi đầy đất!”
Nhưng lúc này Lý Nhĩ đã đứng ra tạt một chậu nước lạnh cho Thông Thiên giáo chủ.
“Nhị đệ, không phải là ngươi muốn như thế nào! Vừa rồi chúng ta ở trong kết giới, ngươi có phát hiện không? Tiên khí của chúng ta dường như đã bị tước đoạt. Mặc dù ta muốn sử dụng khí lực để chuyển đến toà Ngũ Chỉ sơn kia, nhưng dù làm như thế nào thì cũng không thể sử dụng pháp lực được.”
“Sau khi chúng ta đi ra, nếu lại tìm người ta để tính sổ thì lại không phù hợp với thân phận của chúng ta. Lại nói, kết giới kia là chỗ của người ta tu hành, còn có hài tử ở kia nên chúng ta cũng chỉ có thể đi thôi.”
“Cho nên ta mới tán thành cách làm của Tam sư đệ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không thèm nể mặt mũi. Ông ta thôi động khí lực toàn thân của mình để san phẳng ngọn núi đối diện bằng một chưởng.
Sau đó ông ta nói: “Chúng ta có pháp lực như thế mà còn phải sợ hắn sao? Hai người các ngươi a… Ta không biết nên nói các ngươi như thế nào! Chúng ta là Tam Thanh nhưng lại phải chịu nhục trước mặt Phượng Hoàng. Điều này khiến ta không còn mặt mũi nào để đối mặt với sư phó!"
Thông Thiên giáo chủ từng giao chiến với Bạch Vũ, cho nên ông ta là người có quyền lên tiếng nhất.
Lúc này ông ta nói: “Nhị sư huynh, chuyện không đơn giản như huynh nghĩ đâu! Kết giới do tiểu tử kia tạo ra, cũng không phải là của thế giới Hồng Hoang này mà giống như trong thế giới kia, hết thảy pháp thuật đều mất linh. Ở đó chỉ có gia hỏa này mới có thể sử dụng được tiên lực.”
“Theo lý thuyết, nếu như chúng ta bị hắn lại kéo vào không gian kia thì sẽ rơi vào thế bị động. Khi đó chúng ta chỉ có thể mặc hắn đánh giết tùy ý. Hơn nữa, lần thứ nhất này, chắc chắn là gia hỏa này đã kịp chuẩn bị, nhưng nếu như lần thứ 2, tiểu tử lại này phát động một cái kết giới để đưa chúng ta vào nơi tu hành của hắn, rồi biến thành hư không của hắn thì chúng ta sẽ không có lực hoàn thủ!”
“Đến lúc đó, nó sẽ không đơn giản chỉ là sưng như mặt của đệ nữa! Nhị sư huynh, huynh thấy có đúng không?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn không phục, nhưng Lý Nhĩ liên tiếp gật đầu nói: “Không sai, tam đệ nói đúng! Trước đây ta đã nhìn thấy hắn ở Nam Hải, Tiên Năng Ba do hắn phát ra không hề giống chúng ta.”
"Dường như cũng không giống bất kỳ tiên thuật nào trong thế giới này, nhưng lại có chỗ giống chúng ta. Cho nên ta cho rằng người này thập phần thần bí. Tuy hắn nói mình là người của Phượng Hoàng tộc, nhưng lại nhìn không giống Phượng Hoàng.”
“Mặc dù Phượng Hoàng tộc có chút xuống dốc, nhưng người này cũng không phải là một nhân vật dễ đối phó, cho nên Tam sư đệ mới đưa chúng ta tới đây để bàn bạc kỹ hơn. Ta cho rằng lựa chọn của đệ ấy là chính xác.”
Nói xong Lý Nhĩ tạo ra một cái lỗ trên ngón tay của mình, sau đó lấy máu của mình nhỏ lên trên mặt của Thông Thiên giáo chủ.
Trong chốc lát, mặt của Thông Thiên giáo chủ liền khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Loại tiên thuật này cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong Hồng Hoang.
Tên của nó là Dục Huyết Trọng Sinh Thuật. Chỉ cần nhỏ máu lên vết thương thì bất luận là ngoại thương nào cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.
Tuy nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng, trừ phi là bị đánh trọng thương hoặc sắp tử vong thì mới có thể sử dụng một lần.
Rõ ràng uy lực của chiêu thức mà Bạch Vũ đánh ra mạnh đến mức buộc Tam Thanh phải sử dụng chiêu thức dưới đáy hòm. Không ngờ thực lực lại kinh khủng như vậy!
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang mắng chửi, nói, "Cái con Phượng Hoàng chết tiệt này, chúng ta chỉ là đến bái phỏng nơi tu hành của hắn, cũng không phải chúng ta muốn đối địch với hắn, vậy mà tiểu tử này lại ra tay nặng như vậy."
“Có phải là không để ba người chúng ta vào trong mắt hay không?”
Nhưng khi ông ta nhìn về phía tam đệ của mình, lúc này trên mặt của Thông Thiên giáo chủ vẫn còn vài vết bầm tím.
Thì trong lòng của ông ta không khỏi thầm sợ hãi.
“Tam sư đệ, rốt cuộc khuôn mặt của đệ là có chuyện gì? Không phải cũng đã hoàn hảo vô khuyết sao? Tại sao hiện giờ trên mặt của đệ vẫn còn một ít xanh sẫm vẫn chưa được loại bỏ? Rốt cuộc người này dùng loại yêu pháp gì? Uy lực lại tà tính như thế!"
Lúc này, Lão Tử bước đến bên cạnh Thông Thiên giáo chủ, đưa tay chạm nhẹ vào vết bầm tím của ông ta. Trong nháy mắt, Thông Thiên giáo chủ hít vào một ngụm khí lạnh.
Nghe thấy một tiếng "Híz-khàzz", Thông Thiên giáo chủ hét lên: "Lão đại, huynh nhẹ một chút! Chỗ này vẫn còn rất đau. Cũng không biết rốt cuộc gia hoả này dùng yêu thuật gì? Lẽ ra sau khi dùng Dục Huyết Trọng Sinh thì thương thế của chúng tôi sẽ khôi phục như lúc đầu. Nhưng bây giờ, mặc dù huynh đã sử dụng nó nhưng tổn thương vẫn còn trên người."
“Cỗ này yêu thuật quá mức bá đạo!”
Thái Thượng Lão Quân cũng không nhiều lời, ông ta duỗi ngón tay ra, đặt trên cổ tay của Thông Thiên giáo chủ để bắt mạch.
Một lúc sau, Thái Thượng Lão Quân mới mở miệng nói: “Không có gì đáng ngại! Chỉ là vết thương trên mặt của đệ quá nặng. Mặc dù dùng tiên thuật có thể khôi phục được một chút thương thế, nhưng vì đòn tấn công của đối phương quá nặng nên vẫn cần một chút thời gian để hồi phục."
Vừa nãy Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn còn hùng hổ dọa người, lúc này trong ánh mắt lại tràn đầy kinh ngạc. Ông ta cũng không nói tiếp, mồ hôi lạnh từng giọt, từng giọt chảy ra từ lỗ chân lông.
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và hai người khác đều cực kỳ coi trọng mặt mũi nên ông ta nhất định sẽ không bỏ qua sau khi đã phải nhận hết khuất nhục trong động thiên phúc địa.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ông ta vẫn luôn giả vờ như không sợ bất cứ điều gì. Vì vậy ông ta lại thôi động tiên pháp trong thân thể, rút Thất Tinh Bảo Kiếm trong tay ra rồi vung lên không trung khua tay một hồi.
Ngay sau đó, mấy trăm con tiên hạc từ trên không trung bay xuống, heo tức giận theo ông ta nói: "Chuyện vô cùng nhục nhã này, ta nhất định sẽ đòi lại hắn! Ta nghĩ hắn chính là đang cố ý gây chuyện với chúng ta! Lão tam chỉ là đụng phải nữ nhi của hắn mà hắn lại ra tay nặng như vậy, xem ra trước đây hắn đã nhìn chằm chằm vào chúng ta rất lâu rồi.”
"Rõ ràng là chúng ta không có bất kỳ thành kiến gì với hắn, cũng không có bất kỳ tính công kích gì, nhưng người này rõ ràng là muốn kết thù với chúng ta. Hơn nữa hắn còn muốn vũ nhục chúng ta bằng mọi cách. Chúng ta đường đường là người có cấp bậc Tiên ban đỉnh cấp tại Hồng Hoang, bất luận là ai cũng phải cho chúng ta chút mặt mũi, nhưng tên hậu duệ của Phượng Hoàng tộc đang sa sút này lại vì nữ nhi của mình mà khiêu chiến trật tự Hồng Hoang, quả là gan to bằng trời! "
Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyển ánh mắt vào Thông Thiên giáo chủ - người vừa rồi chịu sỉ nhục, ông ta trừng tròng mắt lên nói: "Vừa rồi đệ một mình không thể ngăn cản hắn, hiện tại thêm ta và đại sư huynh, ba người chúng ta nghĩ ra một đối sách tốt, sau đó sẽ giết trở về, để hắn ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta, đệ nghĩ như thế nào?”