• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người đâu? Nhị tỷ sao lại không thấy rồi?"

“Đúng vậy! Nhị muội, muội đi đâu rồi?"

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé xuất hiện trên vai của Lộ Lộ, nàng lập tức xoay người.

Vừa nhìn thấy đã giật nảy mình.

"A nha má ơi, nhị muội, sao lại là muội? Muội làm tỷ sợ muốn chết."

"Động tác của muội thật nhanh, tỷ còn chưa thấy muội đi đến phía sau tỷ đâu."

“Muội tu luyện thần công này khi nào vậy?”

Duyệt Duyệt cười nói: "Không phải là thần công gì cả mà là trang bị ban nãy muội chọn. Muội gọi nó là áo choàng không khí."

“Chỉ cần mặc áo choàng thì sẽ giống như không khí vậy, không thể nhìn thấy hay chạm vào."

"Chờ khi tỷ và người xấu đánh nhau thì muội sẽ ẩn thân đến phía sau hắn, sau đó dùng một đao bổ lên đầu bọn họ."

Nói xong Duyệt Duyệt từ trong tay biến ra chủy thủ vừa rồi yêu thích không nỡ buông tay, trong nháy mắt thế nhưng thay đổi một thanh Thái Đao kim quang lấp lánh.

"Đây là Thánh Đồ Long Bảo Đao nhưng muội lại càng nguyện ý gọi nó là Thái Đao."

"Về sau chỉ cần ba tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực thì xem những người kia còn dám ăn chúng ta hay không?"

Bạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Nguyên bản kế hoạch của hắn là kéo dài thời gian, để bọn chúng chờ đến thời kỳ Đông Du thì mới an tâm đi ra ngoài. Hiện tại cho bọn họ pháp bảo là để cho bọn họ phòng thân nhưng lại trở thành lợi khí để cho bọn họ đi ra ngoài "giương oai".

Điều này không biết là tốt hay xấu.

Ba người nói đến chỗ kích động, đều muốn quét ngang Hồng Hoang.

Thậm chí Bạch Vũ có chút hối hận, hắn thật sự không nên đưa các nàng đến nơi này.

Hắn mở rộng cánh tay của mình và nói, "Ba người các con đến đây một chút, để ba dạy cho các con một khóa học."

Ba đứa hài tử sau khi nghe ba của mình nói như vậy thì mỗi người đều lộ ra vẻ không vui.

Lộ Lộ đi đến bên cạnh Bạch Vũ, nói: “Ba, ba không phải là hối hận rồi chứ?”

Bạch Vũ giật mình một cái.

Nhưng Bạch Vũ vẫn phải làm bộ khẳng khái, nói: "Không phải, phụ thân chỉ nói cho các con biết những bảo bối này của các con mặc dù là cực phẩm, nhưng pháp bảo bắt người của những người bên ngoài thậm chí là tiên thuật còn hung hiểm hơn so với những gì mà các con tưởng tượng.”

“Hơn nữa ba để cho các con lựa chọn bảo vật cũng không phải để cho các con đi ra ngoài đánh nhau mà chủ yếu là dùng để phòng thân.”

Lúc này Tinh Tinh trong lúc bất chợt đem vòng tay cùng bao tay của mình đưa cho Bạch Vũ, ủy khuất nói: "Ba, con biết ba đau lòng cho những bảo bối này. Nếu ba không muốn cho chúng con đi ra ngoài vậy những bảo bối này cũng không có tác dụng gì nên tốt nhất vẫn là ba cất kỹ đi thôi."

“Cái này..."

Bạch Vũ nhìn áo bông nhỏ của mình nói như vậy, trong lòng đột nhiên chua xót một chút.

Hắn theo bản năng sờ sờ đầu Tinh Tinh nói: "Hài tử ngốc, ba làm sao có thể không cho các con lấy đây? Đồ của ba chính là đồ của các con. Ba chỉ nói là không cho các con cầm vũ khí đi ra ngoài xông loạn.”

“Các con cũng đã nói, ngày hôm đó, người kia có thể đuổi kịp Thần Chu, như vậy pháp lực của hắn nhất định rất cao, hơn nữa còn không phải mạnh bình thường. Nhưng theo phụ thân biết, người lợi hại hơn hắn ở bên ngoài nhiều vô số kể.”

"Hơn nữa pháp khí trên người các con tất nhiên là lợi hại nhưng chỉ đủ dùng để phòng thân. Ba sợ các con dự đoán sai lầm, sợ các con bị thương tổn."

Bạch Vũ dứt khoát nói thẳng ra sự lo lắng của chính mình.

Sau đó Bạch Vũ lại bổ sung: "Nếu ba đã đáp ứng cho các con những vũ khí này thì tự nhiên sẽ không đổi ý. Ba cũng không phải người hẹp hòi, những vũ khí này ba cũng không cần."

“Bọn nhỏ, không phải là ba đổi ý mà là lo lắng cho các con."

Nhưng hiện tại thái độ của ba nữ nhi khác thường, đột nhiên bắt đầu tươi cười rạng rỡ, Lộ Lộ cười nói: "Tinh Tinh, diễn xuất bây giờ của muội quá xuất sắc, ngay cả bà cũng bị muội lừa gạt, ha ha ha.”

“Ba người các con?”

Lộ Lộ hắng giọng lại nói: "Phụ thân, ba là người thông minh một đời hồ đồ nhất thời a. Trước khi chúng con đi ra đã trao đổi tâm linh. Chúng con đều đoán được ba muốn nói cái gì, chắc hẳn ba nhất định sẽ hối hận.”

“Cho nên chúng con mới để Tinh Tinh chủ động giả bộ đáng thương, giành được sự đồng tình của ba, để ba không thể đổi ý."

"Xem ra ba thật sự bị lừa rồi."

Bạch Vũ lộ vẻ xấu hổ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới hắn lại bị nữ nhi của mình lừa bịp . Thế nhưng Tinh Tinh lập tức bay lên, hôn một cái vào hai gò má của Bạch Vũ, sau đó nói: "Ba, ba là một người ba tốt nhất trên thế giới.”

Bạch Vũ trong nháy mắt lộ ra nụ cười, nghĩ thầm: ‘Vẫn là nụ hôn gió của tiểu nữ nhi là cách chữa trị tốt nhất.’

Nhưng kế tiếp, bọn họ lại ấp ủ một kế hoạch mới. Hai người Duyệt Duyệt và Lộ Lộ nghiêng đầu, hai đôi mắt nhìn nhau, cười tà một cái.

Duyệt Duyệt đi đến bên cạnh Bạch Vũ, túm lấy góc áo Bạch Vũ nói: "Ba, nụ hôn gió của Tinh Tinh có đáng giá bằng một chiếc phi thuyền không?"

‘Những tiểu gia hỏa này đã tạo ra một vòng cạm bẫy rồi.’

Thì ra mấy tiểu tử này muốn phi thuyền, trong nháy mắt Bạch Vũ không biết trả lời cái gì cho phải.

Lộ Lộ đến bên cạnh Bạch Vũ nói: "Ba, chúng con có bảo vật rồi nhưng còn thiếu một phương tiện di chuyển, hay là ba đưa Thần Chu cho chúng con đi?”

“Không sai! Tỷ tỷ nói rất đúng! Cái kia cũng coi như là một món đồ chơi vô cùng tốt."

Bạch Vũ bất đắc dĩ hỏi: "Các con muốn Thần Chu làm cái gì? Không phải bảo các con không được đi ra ngoài và ba người các con cũng đã đáp ứng ba rồi sao?”

Hắn phí hết tâm tư để giữ chúng ở lại bên người nhưng rõ ràng ba nữ nhi này đã coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai.

Nhưng ba người bọn chúng muốn Thần Chu thật sự là để làm đồ chơi sao? Hắn khẳng định là không phải! Nếu không phải bọn chúng muốn Thần Chu để đi ra ngoài xông xáo thì chính là để đến khi nếu đánh không lại người ta thì sẽ cưỡi Thần Chu chạy trốn.

"Ba, ba hiểu lầm ba người chúng con rồi! Chúng con chỉ là muốn đi dạo trong Động Thiên Phúc Địa mà thôi."

Tinh Tinh cũng theo bước chân của hai tỷ tỷ mở ra thế công làm nũng.

"Vừa rồi hài nhi nói, ba chính là người ba tốt nhất thế gian, ba cho chúng con cái đồ chơi lớn này đi."

"Trong Động Thiên Phúc Địa này, có vài chỗ mà chúng con còn chưa từng đi qua, coi như là xe ngắm cảnh cũng không được sao?"

Ngay cả Lộ Lộ bình thường không thích nói chuyện cũng chạy tới ôm đùi Bạch Vũ cọ tới cọ lui.

Bạch Vũ thầm nghĩ: "Mình chỉ có ba nữ nhi, các nàng đưa ra muốn đi ra ngoài cũng không quá đáng. Dù sao Thần Chu cùng mình có khế ước, chỉ cần Thần Chu đi ra ngoài Động Thiên Phúc Địa thì mình sẽ lập tức nhận được tin tức.”

Đến lúc đó lập tức ngăn cản bọn họ nhất định sẽ kịp, mặt khác, nếu hôm nay không cho ba nữ nhi thì nhất định các nàng vẫn sẽ nghĩ hết mọi biện pháp quấy rầy để đòi hỏi.

Quên đi, dứt khoát một chút, rèn sắt khi còn nóng, như vậy còn có thể tạo một ấn tượng tốt với bọn nhỏ.

Bạch Vũ không ngừng gật đầu nói: "Được rồi, xem như ba bị ba người các con đánh bại. Ba có thể cho các con nhưng ngàn vạn lần không thể như lần trước không chào hỏi liền rời đi, như vậy ba sẽ lo lắng cho các con.”

Ba nữ nhi hoan hô nhảy nhót, đều vỗ tay khen ngợi, ba người bọn họ nhìn nhau cười, sau đó đồng thanh hô: "Ba tốt nhất, chúng ta yêu ba nhất!”

Giống như lần trước, sau khi ba nữ nhi đạt được mục đích, lập tức biến mất trước mặt Bạch Vũ, sau đó chạy về phía Thái Hư hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK