Bất quá Minh Hà lão tổ cũng không mong bọn họ sẽ tin tưởng bất cứ điều gì.
Dù sao đây là chuyện của một gia tộc, người khác không tin cũng là chuyện bình thường. Ngoài ra bọn họ cũng được xem là cường giả đỉnh cấp tại Hồng Hoang, ai mạnh ai yếu trong lòng bọn họ đều hiểu.
Cho nên Minh Hà lão tổ nói có tính hay không, cũng không phải do ông ta có thể quyết định.
Lúc này trong bụng Minh Hà lão tổ cười thầm, nghĩ thầm: “Nếu các ngươi đã không tin, vậy thì không tin. Đợi đến khi các ngươi gặp, cũng đừng có nói là ta chưa nói với các ngươi. Ta đoán chừng chờ khi các ngươi nhìn thấy cũng không cần mang theo quần dính nước tiểu tới tìm ta.”
Minh Hà lão tổ cũng tự hiểu mình ở trên đỉnh núi đợi thì cũng không có ý nghĩa, thế là liền chắp tay nói: “Ba vị tiên hữu, nếu như không có việc gì, ta trước hết trở về động phủ điều tức. Nếu có cơ hội chúng ta lại cùng nhau uống rượu làm thơ.”
Minh Hà lão tổ vừa nói đi thì liền từ trong tay biến ra lấy bảo tháp, tiếp đó hắn tiến vào bên trong bảo tháp giống như bay đi dưới tầng mây rồi biến mất.
Thông Thiên giáo chủ có chút bất an, ông ta khoác lên tay lão tử nói: “Lão đại, huynh cảm thấy trong tộc Phượng Hoàng này còn có cường giả mạnh mẽ như Minh Hà lão tổ miêu tả sao? Lão nhân này sẽ không nói bừa để dọa chúng ta chứ?”
Lão tử vuốt râu một cái rồi cười nói: “Minh Hà lão tổ và chúng ta thậm chí còn không phải là bằng hữu, chỉ là tiên hữu cùng tu tiên thôi. Hơn nữa hắn nói người này đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng toàn cục, cho nên ông ta sẽ không nói dối.”
Tất nhiên hắn nói ẩn sĩ thần bí của tộc Phượng Hoàng này cường đại như thế, như vậy chúng ta tốt nhất là không nên đi quấy rầy nhân gia thanh tu.
Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đã tiến lên một bước vuốt râu hướng về phía Đông Hải, híp mắt nói: “Vừa rồi ông ta nói tới người kia, ngược lại khiến ta cảm thấy thật hứng thú, vừa vặn gần đây ta muốn đi Đông Hải du sơn ngoạn thủy. Nói không chừng sẽ đụng phải vị tiên hữu kia. Đến lúc đó nhất định phải xem xem hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào.”
Lão tam Thông Thiên giáo chủ giữ chặt góc áo của Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Bây giờ Phượng tộc đã đã suy sụp. Cho dù trước đây bọn họ mạnh mẽ đến đâu, bây giờ cũng chẳng khác người thường, tại sao chúng ta phải liên quan tới những hạng người vô danh này?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có phản bác lại lời của sư đệ mình, chỉ là trong lòng ông ta cũng âm thầm quyết định.
Chỉ cần có cơ hội, nhất định phải gặp cao thủ thần bí này một lần, dù sao bây giờ tại Hồng Hoang này, cường giả như Bạch Vũ cũng ít khi thấy.
Tộc Phượng Hoàng thảo luận chính sự bên trong đại sảnh.
Kể từ sau chiến dịch ấu kiếp, cường giả trong tộc đã trở nên thưa thớt, hiếm hoi.
Cho nên tộc Phượng Hoàng cũng không dám lộ diện nhiều trong Hồng Hoang.
Bạch Mộc n thuận lợi trở về tộc Phượng Hoàng. Bây giờ ông ta là thủ lĩnh quân bộ của tộc Phượng Hoàng nên tin tức xuýt chút bị Minh Hà lão tổ lấy đi tính mệnh tự nhiên cũng không gạt được các vị trưởng lão trong tộc.
Cho nên khi ông ta đến tộc Phượng Hoàng liền xông thẳng vào đại điện phục mệnh thủ lĩnh tộc Phượng Hoàng Bạch Kim.
“Nhìn vết thương trên người của ngươi thì coi vẻ thương không nhẹ, đến cùng là ai lớn gan như vậy, dám bắt ngươi khai đao?”
Bạch kim phẫn nộ nhìn thấy Bạch Mộc Ân đồng thời hỏi.
Bạch Mộc n khẽ thở dài một hơi. Lần lượt kể lại chuyện bị Minh Hà lão tổ truy sát rồi được Bạch Vũ cứu.
Nghe Bạch Mộc Ân nói xong, Bạch Kim vỗ một chưởng vào cái bàn trước mặt của mình.
Mặt mũi của ông ta tràn đầy tức giận nói: “Phượng Hoàng ta không phát bão tố, thì thật sự coi ta là gà rừng. Bây giờ trong Hồng Hoang lại có số lượng lớn người dám hạ thủ với chúng ta, xem ra là xem thường sự tồn tại của chúng ta, sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn*?”
(*:Điều gì có thể chịu đựng được và điều gì không thể chịu đựng được.)
Ngay sau đó ông ta đứng lên tiến về phía trước hai bước, hướng về phía Bạch Mộc n nói: “Vừa rồi ngươi nói Bạch Vũ nghĩ cách cứu viện ngươi, chuyện này có thật không?”
Trong mắt sáng của Bạch kim mang theo một tia hàn quang.
Bạch Mộc Ân chắp tay chắp tay, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tộc trưởng! Nếu như không có Bạch Vũ cứu giúp, đoán chừng bây giờ ta đã thành một hạt giống trong Huyết Liên của Minh Hà lão tổ kia.”
Bạch Mộc Ân tán thành khiến trong lòng của Bạch Kim kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của ông ta, đây cơ hồ là không có khả năng phát sinh. Nhớ năm đó, Bạch Vũ cũng chỉ là cấp bậc Huyền thánh, ở trong tộc Phượng Hoàng của bọn hắn, cơ hồ cùng cấp bậc với Nhạc Sắc.
Nhưng hiện tại, tu vi của hắn vậy mà còn cao hơn đại la Kim Tiên, thì nói gì đến tu vi của mình.
Hơn nữa Bạch Vũ chỉ điểm ba lần liền có thể đem một người có tu vi đại la Kim Tiên đánh đến huyết nhục mơ hồ thì nhất định có thực lực kinh khủng.
Nhưng chuyện này lại không phù hợp lẽ thường, dù sao 10 năm trước Bạch Vũ là người có tu vi hèn mọn vô cùng.
Vẻn vẹn thời gian ngắn như vậy liền có thể nhảy lên đại la Kim Tiên thậm chí cao hơn đẳng cấp của đại lục ngày nay. Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tốc độ tấn thăng của người tu tiên tại Hồng Hoang.
Thứ rác rưởi này đến cùng là làm sao mà có thể làm được?
“Tộc trưởng, người có muốn mời Bạch Vũ và Hoàng Thiến Hề trở lại tộc của chúng ta không? Nếu có bọn hắn tọa trấn, ta tin tưởng trong Hồng Hoang này sẽ không có ai lại dám xem thường tộc Phượng Hoàng của chúng ta.”
Bạch Mộc Ân càng nói càng kích động, nhưng hắn lại không cảm ngộ được tâm tình vào giờ phút này của Bạch Kim.
Bạch Mộc n thấy, hiện giờ Phượng Hoàng tộc cần gấp một cường giả tọa trấn. Đó là thẻ đánh bạc chất lượng tốt đối với việc phục hưng lại bộ tộc.
Hơn nữa khi đưa Hoàng Thiến Hề trở lại trong tộc thì Bạch Vũ cũng nhất định sẽ đi theo. Đến lúc đó các lộ thần tiên trong Hồng Hoang này còn không phải sẽ đánh giá cao tộc Phượng Hoàng sao?
Thế nhưng Bạch Kim lại nhìn chòng chọc vào Bạch Mộc Ân.
Bên trong ánh mắt của ông ta lộ ra một tia hung quang, giận dữ mắng mỏ Bạch Mộc Ân : “Trong tộc tộc trưởng mới có thể quyết định sự tình, khi nào thì đến phiên ngươi nói này nói kia.”
Âm điệu của Bạch kim đề cao 3 quãng, khiến thân thể của Bạch Mộc Ân khẽ run rẩy.
“Hiện tại sự tình rất đơn giản, chính là nhanh đi về chữa thương, không cần nói thêm bất kỳ điều gì.”
Bạch Vũ và Hoàng Thiến Hề đi đến nông nỗi này, tộc trưởng Bạch Kim là người có “Công lao” đứng mũi chịu sào*.
(*: Đứng đầu sóng ngọn gió, đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất)
Đương nhiên mục đích của hắn cũng vô cùng đơn giản, chính là muốn đem đại quyền toàn tộc Phượng Hoàng nắm ở trong tay chính hắn.
Bây giờ quyền lợi trong tay ông ta là do ông ta phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đạt được vị trí tộc trưởng tộc Phượng Hoàng.
Để cho ông ta mời Thánh nữ Hoàng Thiến Hề về không khác gì so với việc thỉnh một nãi nãi về. Không nói đến việc tu vi của Bạch Vũ khủng bố cỡ nào, chỉ nói đến việc mời Hoàng Thiến Hề về, đây là muốn phù chính ông ta làm tộc trưởng hay là để tới giám sát ông ta?
Bạch Mộc Ân cũng không nghĩ đến phương diện đấu tranh phức tạp như thế cho nên mới bị Bạch Kim quát mắng một trận. Nhưng mà Bạch Mộc Ân tự nhiên cũng cảm thấy thủ lĩnh có bí mật nào đó không muốn người biết.
Nhưng giống như Bạch Kim nói, bây giờ ông ta cũng chỉ là một thống lĩnh nho nhỏ trong tộc. đại sự còn chưa tới phiên ông ta lo lắng.
Nói xong, ông ta cũng chỉ có thể đứng lên chắp tay, khẽ thở dài một hơi.
Ông ta đi ra được vài chục bước, sau đó Bạch Kim khôi phục lại sự trầm ổn thường ngày, tiếp đó gọi Bạch Mộc n lại.
Bạch Mộc Ân cho là Bạch Kim thay đổi ý nghĩ, gương mặt vui sướng, khi ông ta xoay người, Bạch Kim chỉ là nhàn nhạt nói: “Đi y quán lĩnh một khỏa thánh linh quả, cái này có thể trợ giúp ngươi khôi phục thương thế.”
“Được rồi! Ngươi có thể đi.”
Lập tức Bạch Kim phất phất tay, Bạch Mộc Ân cũng biết ý hướng phía sau đi đến.
Phải biết khi tộc Phượng Hoàng cường thịnh nhất, số lượng của thánh linh quả và số lượng hoa quả đó khiến toàn bộ Hồng Hoang cũng phải đỏ mắt.
Chỉ bất quá bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, bây giờ thánh linh quả trong tộc Phượng Hoàng lại vô cùng trân quý.
Bạch Mộc Ân hiểu, hàm ý của Bạch Kim chính là muốn Bạch Mộc Ân biết về sau lời nào nên nói liền nói, lời không nên nói thì không cần nói nhiều. Viên thánh linh quả này coi như là hối lộ ông ta.