• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hoàng Thiến Hề nhìn thấy Bạch Vũ ngồi nghiêm chỉnh trên đại điện.

Trong lòng không khỏi lo lắng, nói: "Phu quân, sao chàng lại tự mình trở về? Bọn nhỏ đâu? Không phải chàng âm thầm bảo vệ chúng sao?”

Bạch Vũ lộ ra răng nanh, cười nói: "Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong tay ta rồi!”

Hoàng Thiến Hề nghe xong cũng ngẩn người một chút.

Ba nữ nhi mưu đồ muốn rời khỏi nơi này đi ra thế giới bên ngoài đã lâu, nhưng lúc này đi mới bao nhiêu lâu làm sao đã trở về?

Ba người bọn chúng từ khi nào lại an bài theo lẽ thường rồi?

Bạch Vũ biết trong lòng Hoàng Thiến Hề còn có chút bất an cho nên kể lại sự tình một lần.

Sau khi nghe xong, Hoàng Thiến Hề không khỏi lộ ra thần sắc trách cứ, sau đó vỗ vai Bạch Vũ nói: "Có ai làm ba như chàng không? Nếu để bọn chúng biết thì nhất định chúng sẽ xé nát y phục của chàng cho xem.”

Bạch Vũ cũng vỗ vỗ bả vai của Hoàng Thiến Hề nói: "Yên tâm đi, nương tử đại nhân của ta! Lúc hù dọa bọn chúng, ta đã ngụy trang rồi.”

“Hơn nữa, nàng phải biết ta làm vậy là vì tốt cho bọn nhỏ a!”

Nói đến đây, Bạch Vũ không khỏi lâm vào trầm tư.

Ấu kiếp vừa mới qua đi, trận đại kiếp tiếp theo rất có thể chính là họa của yêu chúng.

Hiện tại Đại La Kim Tiên được coi là bá chủ một phương, nhưng sau khi yêu chúng họa, Đại La Kim Tiên lại trở thành đệ đệ, hơn nữa khắp nơi đều có.

Ngay cả Chuẩn Thánh cũng không ít người vẫn lạc.

Cho nên thế giới bên ngoài hung hiểm đến cực điểm.

Cho nên dựa theo kế hoạch của hắn, các nữ nhi phải chờ đến thời kỳ Đông Du, khi đó có lẽ Chuẩn Thánh mới có thể chân chính trở thành bá chủ một phương.

Hiện tại kế hoạch của hắn chính là để cho nữ nhi của mình dốc lòng tu hành, ít lộ diện, ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.

Đến lúc đó, bằng vào thiên phú cùng nỗ lực của nữ nhi của mình thì tối thiểu cũng có thể đạt tới cấp bậc Chuẩn Thánh, ba nữ nhi của hắn mới coi như chân chính an toàn.

Đợi đến lúc đó hắn mới có thể yên tâm để ba nữ nhi đi ra ngoài.

Hoàng Thiến Hề cũng biết dụng tâm lương khổ của Bạch Vũ.

Nàng đối một mực cưng chiều hài tử cũng không phải chuyện tốt, chung quy cũng phải có người dạy bọn chúng cách làm người, mà nhân sĩ này là phụ thân của các nàng là ổn thỏa nhất.

Đột nhiên, có một tiếng kêu cứu từ ba nữ nhi truyền đến từ bên ngoài.

Thần Chu cách cung điện của bọn họ không xa.

Hoàng Thiến Hề và Bạch Vũ nhanh chóng bay tới đó.

Lúc này ba nữ nhi cùng bay về phía hai người bọn họ, thậm chí ngay cả phi thuyền cũng không cần, nhào thẳng vào ngực hai người bọn họ.

Bạch Vũ đón lấy tiểu nữ nhi Tinh Tinh.

Hoàng Thiến Hề đón được đại nữ nhi và nhị nữ nhi.

Bình thường Lộ Lộ sinh long hoạt hổ mà nay đã lệ rơi đầy mặt, đồng thời nói: "Nương, có người xấu muốn giết chúng con. Người kia quả thực quá kinh khủng!”

Duyệt Duyệt cũng nói theo: "Đúng vậy! Người này thế nhưng còn muốn uống máu của chúng con, còn muốn biến chúng con thành tác phẩm nghệ thuật của nhà hắn, kinh khủng không nói, lại càng là đồ biến thái!”

Tinh Tinh thì vẫn một mực rúc vào trong ngực của Bạch Vũ, cả người run rẩy vẫn không nói gì.

Tuy nhiên, Bạch Vũ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tinh Tinh lại nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng lại bị hắn nghẹn trở về.

Xem ra trải qua lần này, ba người bọn chúng hoàn toàn biết cái gì gọi là nguy hiểm.

Thế giới Hồng Hoang cũng không phải là nơi bọn chúng có thể tưởng tượng, yếu tố nguy cơ vô hình nhiều như sao.

Phỏng chừng trải qua lần này ba người bọn chúng không muốn trộm chạy nữa.

Hoàng Thiến Hề vuốt ve hai dứa nhỏ, an ủi nói: "Không sao đâu! Không sao đâu! Các con đã đến đây thì đã an toàn rồi. Không sợ, không sợ!"

“Hiện tại để ba con đuổi hắn đi."

Hoàng Thiến Hề lườm Bạch Vũ một cái.

Bạch Vũ cũng không ngừng gãi tai gãi má, xem ra chuyện này thật đúng là làm bọn nhỏ sợ không nhẹ.

Lúc này chỉ có thể ứng biến.

Tinh Tinh cũng mở miệng nói: "Phụ thân, Thế Giới Hồng Hoang đúng là có người xấu, quá nguy hiểm! Hôm nay chỉ thiếu một chút nữa thì con đã gặp không được ba rồi.”

Nàng nói với ba của mình.

Bạch Vũ nhìn thấy bọn nhỏ đều ý thức được thế giới bên ngoài rất hung hiểm, vì thế liền theo lời của Tinh Tinh nói: "Đúng vậy! Thế giới bên ngoài phi thường hung hiểm, lúc trước ba nói cho các con không sai, nhất là đối với thánh linh như chúng con. Sau khi chúng ta đi ra ngoài nhất định sẽ bị người khác nhìn chằm chằm."

“Cho nên sau này mấy người các con cũng không nên chạy trộm ra ngoài."

Tinh Tinh gật đầu đồng ý với lời của Bạch Vũ, sau đó nàng tràn đầy tò mò hỏi: "Phụ thân, người xấu kia nói muốn đem chúng con làm thành thủ công mỹ nghệ, còn muốn làm khô máu của chúng con, tại sao hắn lại làm như vậy?"

“Tại sao lại lấy Phượng Hoàng chúng ta làm thủ công mỹ nghệ?"

"Là vì chúng con đẹp sao?"

"À…!"

Những lời này Bạch Vũ cũng không nói cho Hoàng Thiến Hề. Tuy rằng hắn nói rõ sự tình, thế nhưng một lời trong đó, hắn cũng không nói cho Hoàng Thiến Hề.

Lúc ấy hắn chỉ muốn dạy cho bọn nhỏ một bài học, nào ngờ mình lại nhập diễn quá sâu.

Muốn giải thích cho ba nha đầu ngốc của mình như thế nào, quan trọng nhất là phải giải thích với Hoàng Thiến Hề như thế nào.

Bạch Vũ ấp úng, nửa ngày cũng không nói ra một câu.

Hoàng Thiến Hề lạnh lùng nhìn Bạch Vũ, thầm nghĩ: ‘Đối với hài tử của mình sao có thể nhẫn tâm như vậy, loại lời nói vô nhân đạo này cũng có thể nói ra. Cũng không nghĩ đến nói như vậy thì sau này nữ nhi của mình còn đi ra ngoài như thế nào?’

Nhưng cuối cùng cũng phải cho bọn nhỏ một lời giải thích hợp lý, vì thế hắn cũng miễn cưỡng nói: "Tóm lại, hắn là bắt người, chỉ cần là bắt người thì chuyện gì cũng có thể làm được, Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta ở bên ngoài phải luôn luôn phải cẩn thận biết không?"

“Chúng ta là chủng tộc cao quý, toàn thân chúng ta đều là bảo vật nên bọn họ tự nhiên muốn lấy từ trên người chúng ta một ít đồ hữu dụng."

"Cho nên hãy nhớ kỹ câu nói của ba, thế giới bên ngoài phi thường hung hiểm, về sau cũng không nên chạy trộm ra ngoài."

Nói xong, Bạch Vũ mỉm cười.

Hắn vẫn là phi thường cảm thấy vui mừng, một phen khổ tâm của mình nhận được hiệu quả kỳ diệu.

Ngay cả phần tử hiếu chiến như Lộ Lộ cũng bị dọa sợ.

Đang lúc Bạch Vũ cảm thấy vui mừng.

Lộ Lộ đột nhiên chuyển đổi ngữ điệu nói: "Sau này con nhất định phải chuyên tâm tu hành, không tới cấp bậc Đại La Kim Tiên, thề không ra ngoài!”

“Chờ đến khi con trở thành Đại La Kim Tiên thì xem những người đó còn có thể bắt con như thế nào?”

Duyệt Duyệt cũng nói theo đại tỷ: "Đúng vậy! Tỷ tỷ, tỷ nói rất đúng! Hôm nay nếu không có Thần Chu thì chúng ta thật đúng là bị hai người bọn họ bóp chết. Chờ khi chúng con đạt đến Đại La Kim Tiên thì sẽ trở về báo thù. Nếu trên đường có người dám ngăn trở chúng con thì giết không tha!”

Tinh Tinh thì không có lên tiếng, bởi vì nàng cách Đại La Kim Tiên còn một đoạn đường rất dài.

Vẻ mặt Bạch Vũ mất hứng, trên mặt viết đầy hai chữ "Bất đắc dĩ".

Xem ra nỗ lực của mình xem như uổng phí.

Bởi vì vừa rồi hắn ngụy trang chỉ có thể làm cho Thái Ất Kim Tiên Lộ Lộ phục tùng, thế nhưng lại ngăn không được Đại La Kim Tiên Lộ Lộ.

Chiếu theo tư duy của Lộ Lộ, nếu một ngày nào đó trở thành Đại La Kim Tiên, nàng vẫn sẽ đi thế giới bên ngoài xem một chút.

Bạch Vũ thở dài một hơi thật sâu, hiện tại hắn cho rằng chuyện của hài tử vẫn nên bàn bạc lâu dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK