• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà hắn lại không dạy cho bọn nhỏ đạo lý này nên chắc đây là công lao của Hoàng Thiến Hề. Hơn nữa, trong 3 nữ nhi này thì người thông minh nhất là tam nữ nhi.

Chỉ là tính cách của nàng cũng khiến Bạch Vũ khá lo lắng. Nếu đổi lại là đại nữ nhi hoặc nhị nữ nhi thì bất kể đối phương có phải là Tam Thanh hay không thì chỉ cần vài ba câu chưa thể giải quyết thì sau đó chính là một trận xung đột.

Còn tam nữ nhi này thì ngược lại, nàng rất trung thực và hồn nhiên.

Nhưng điều này cũng là ưu điểm của Tinh Tinh. So với các tỷ tỷ thì nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Vậy mà khi Bạch Vũ đang vui mừng.

Thì nhị nữ nhi Duyệt Duyệt với bụng dạ đen tối lại chạy tới bên cạnh tam nữ nhi, nắm lấy bả vai của nàng nói: “Tiểu muội, niên kỷ của muội còn nhỏ, có một ít chuyện muội chỉ có thể thấy được tầng thứ nhất, không thấy được tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba.”

“Đuổi bọn hắn đi là tầng thứ nhất, nhưng mà tầng thứ 2 này.”

Nàng chưa nói xong, liền ném cho Bạch Vũ một ánh mắt.

Sau đó, trong nháy mắt liền kéo Tinh Tinh về bên này rồi nói: "Tầng thứ 2 này, nói cho cùng chính là thực lực của ba chúng ta không mạnh, hơn nữa cũng không có tham vọng gì lớn. Nói cho cùng chính là đồ hèn nhát. Nhưng mà chúng ta thân là nữ nhi của lão ba thì dĩ nhiên sẽ không coi thường ba của mình."

“Yên tâm đi lão ba! Chờ khi nữ nhi bằng tuổi của ba hiện tại thì tu vi nhất định sẽ vượt qua ba gấp mấy lần. Đến lúc đó nữ nhi sẽ đến bảo vệ ba. Chỉ là trước khi đó, ba có thể cho Phượng Hoàng tộc chúng ta một chút thể diện, chiến đấu trực diện với người khác một trận hay không?"

Duyệt Duyệt năm nay mới có 5 tuổi mà nàng lại giáo dục lại ba của mình.

Trên mặt của Bạch Vũ chỉ lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng không có phản bác lại nữ nhi. Dù sao đây cũng là tấm lòng của nàng.

Hơn nữa, với tư cách là một nữ nhi nô, khi nghe nữ nhi của mình nói như vậy thì không biết trong lòng của hắn có bao nhiêu vui mừng.

Chỉ là hắn cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.

Loại tình cảm phức tạp này có lẽ mỗi một người phụ thân đều được cảm nhận qua.

Nhưng nếu lời này là lời của con trai thì Bạch Vũ sẽ sử dụng thủ đoạn lôi đình gì thì cũng không chắc.

Sau khi nói xong, Duyệt Duyệt kéo tỷ tỷ và muội muội của mình về phía xa, vừa chạy vừa không quên làm mặt quỷ với phụ thân của mình.

Bạch Vũ vừa chuẩn bị nói chuyện thì ba tiểu nữ nhi đã như một làn khói chạy ra bên ngoài mấy ngàn mét rồi biến mất.

Trong lòng của Bạch Vũ cảm thấy uất ức, thế nhưng thê tử của hắn là Hoàng Thiến Hề vẫn còn ở bên cạnh hắn. Chỉ là Hoàng Thiến Hề lại không đối mặt với hắn mà che miệng cười haha.

Nghĩ đến hắn là một người nhanh mồm nhanh miệng nhưng khi ở trước mặt nữ nhi của mình thì lại đần như một con lợn vậy. Thậm chí ngay cả một câu về đạo lý lớn lao mà cũng nói không ra.

Lúc này, Hoàng Thiến Hề không thể không châm chọc hai câu với Bạch Vũ.

“Phu quân, ở trong Phượng Hoàng tộc của chúng ta, chàng cũng sắp thành Phượng Hoàng xếp hạng chót ở cuối xe rồi.”

Bạch Vũ thấy bốn người trong gia đình đều đang chế nhạo mình thì hắn thực sự rất uất ức.

“Nương tử, vậy là nàng không biết rồi! Sao ta lại là đuôi xe được? Hiện tại ta chính là người đang ở độ tuổi phơi phới.”

“Ba người kia cũng là người có thân phận không tầm thường.”

Khi hắn nói đến đây, Hoàng Thiến Hề lập tức ngây ngẩn cả người.

Lúc này, Hoàng Thiến Hề cũng chìm vào trong suy nghĩ. Thực ra vừa nãy nàng cũng đã đoán ra được thân phận thật của 3 người kia, nhưng vì thực lực của 3 người đó rất mạnh nên cũng không có nói tên của bọn họ ra.

Cho nên cũng chỉ có thể chào hỏi và đuổi bọn họ ra khỏi thánh địa tu hành của mình.

Hiện tại điều mà nàng lo lắng chính là địa vị của Tam Thanh đạo hữu trong thế giới Hồng Hoang này quá cao. Bọn họ đều là dòng dõi của Bàn Cổ chính tông và cũng là đệ tử thân truyền của lão tổ Hồng Quân.

Ban nãy hắn đánh người trong động thiên phúc địa, không biết Thông Thiên giáo chủ có thể sẽ dẫn người của Đạo Giáo đến chinh phạt không?

Mặt mũi của nàng tràn đầy nghi vấn hỏi Bạch Vũ: “Phu quân, những lời chàng vừa nói với Thông Thiên giáo chủ cũng không phải rất nghiêm trọng, đúng không?”

Bạch Vũ xua tay, trên mặt mang theo ý cười nói: "Sao có thể nghiêm trọng chứ? Ba người bọn họ đã có địa vị đỉnh cấp trong Hồng Hoang này, với lại Tam Thanh Đạo Giáo chắc chắn là người hiểu tri thức, lễ nghĩa. Vừa rồi chỉ bởi vì thể diện nên ta mới nói vài câu với bọn họ. "

“Hắn cũng đã đồng ý, hơn nữa chúng ta còn xưng huynh gọi đệ với nhau. Thậm chí ta còn mời hắn đến đây thường xuyên trong tương lai."

Hoàng Thiến Hề khẽ thở dài, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Ba người này đều là đồ đệ của Hồng Quân lão tổ. Nếu như chúng ta thật sự trêu chọc đến bọn họ thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Bạch Vũ xua tay, cao giọng nói: "Nương tử, chuyện không có nghiêm trọng như vậy. Nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”

Sau đó hắn nghĩ đến bây giờ Hồng Quân lão tổ sẽ không quan tâm đến việc Tam Thanh bị hắn khi dễ.

Dù sao Hồng Quân lão tổ này chính là 1 vị tiên nhân được sinh ra đầu tiên trong thế giới Hồng Hoang này sau khi thế giới hỗn độn kết thúc.

Kể từ sinh ra, ông ta đã hiểu thấu đáo vũ trụ vạn vật. Hơn nữa trong hàng ngàn năm đến nay, Hồng Quân đã truyền bá Đạo học và đạo đức của ông đến khắp tứ hải Hồng Hoang.

Nghe nói rằng chỉ có Tam Thanh đã nhìn thấy chân thân của sư phụ mình khi bọn họ đang độ kiếp. Trong khoảng thời gian còn lại thì Hồng Quân lão tổ đều hóa thành Vạn Tượng thế gian, truyền đạo cho mọi người.

Cho nên ông ta sẽ không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để lo cho việc không thể lộ ra ánh sáng này.

Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Thông Thiên giáo chủ thì nhất định ông ta sẽ không nói khắp nơi về việc mình bị đánh.

Bởi vì bản thân ông ta cực kỳ sĩ diện. Hơn nữa không riêng gì ông ta mà ngay cả hai vị sư huynh đi cùng với ông ta cũng không có ngăn cản khi hắn bị đánh.

Nói chuyện này ra so với việc giết bọn họ thì không có gì khác biệt.

Tất nhiên là Tam Thanh lợi hại nhưng bọn họ lại càng chú trọng đến thanh danh của mình hơn.

Bọn họ sẽ không nói ra trừ phi bọn họ không muốn tiếp tục ở lại thế giới Hồng Hoang này.

Cho nên chuyện Thông Thiên giáo chủ bị đánh chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Vì vậy, Bạch Vũ an ủi thê tử của mình, nói: “Nương tử, đối với ta mà nói thì việc giáo dục người khác là sở trường của ta. Hơn nữa bản thân vấn đề này cũng không lớn, không đủ để coi trọng nên điều lo lắng cho nàng là không cần thiết rồi."

Hoàng Thiến Hề cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vừa rồi hắn không ra tay đả thương người thì nhất định Hồng Quân lão tổ sẽ không quan tâm đến những chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Hơn nữa, Hồng Quân lão tổ cũng vô cùng bận rộn nên sẽ không có thời gian để ý tới chuyện của Tam Thanh đạo hữu.

Hoàng Thiến Hề hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Bạch Vũ.

Đương nhiên chuyện này cũng dựa trên sự chung sống hòa thuận của phu thê bọn họ trong bao năm qua, cùng nhau hưởng vinh nhục.

Nếu là chuyện Bạch Vũ đã xác định thì Hoàng Thiến Hề cũng không bao giờ không hỏi nhiều

Trên thực tế, một lý do khác khiến Bạch Vũ không sợ Tam Thanh đạo hữu sẽ lại đến tìm hắn là vì hắn đã tạo ra một Hư Không Chi Địa trong kết giới.

Cái Hư Không Chi Địa này, tất cả các cơ quan đều vận hành theo luật lệ của riêng nó.

Điều đó có nghĩa là hắn đã tạo ra một tiểu vũ trụ ở thế giới Hồng Hoang. Ở đây, chỉ có những phép thuật của hắn mới có hiệu quả cho nên chỉ cần có bất cứ ai trong thế giới Hồng Hoang bước vào khoảng không này…

Nếu như người đó không phá giải được pháp trận thì dù người đó có sử dụng bất kỳ loại pháp thuật gì thì cũng sẽ bị vô hiệu, thậm chí ngay cả thôi động pháp thuật tiên linh cũng không thể tạo ra.

Ngoài ra, vì hắn khiến nữ nhi vui vẻ mà đã thu được hai thần khí có thể nói là cực phẩm.

Mặc dù thần khí của hắn không có cách nào có thể so sánh với Hồng Quân lão tổ và Yêu Hoàng Đế Tuấn, nhưng nó lại hoàn toàn vượt bậc so với Tam Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK