Bốn người này sau khi đánh ba vòng thì kết quả đã có thể tưởng tượng được.
Vẫn là Tước Thần Bạch Vũ, hơn một bậc.
Ba nữ nhi tuy rằng xuất sư bất lợi, nhưng vẫn cắn chặt răng. Nhưng cho dù là như vậy thì các nàng vẫn phải huyết chiến với Bạch Vũ đến và.
Quả nhiên, các nàng không có kinh nghiệm nên khi đánh 4 vòng vẫn thua, Bạch Vũ lau tay.
"Bọn nhỏ, chúng ta không chơi nữa! Ba thấy các con cũng không có gì để chơi, tóm lại vẫn là thua. Hiện tại hãy để vi phu vẽ tiểu Ô Quy khả ái lên mặt của các con đi."
"Không được, baba! Lúc này mới đánh được bao lâu chứ? Nhiều lắm cũng chỉ khoảng một canh giờ. Nếu chúng con tiếp tục đánh thì nhất định có thể thắng ba bằng cái đầu nhỏ thông minh của chúng con!"
"Duyệt Duyệt, Tinh Tinh, các muội thấy đúng không?”
Vì không để dấu ấn thua cuộc lên trên mặt mình nên hai người bọn họ và cổ vũ Lộ Lộ một chút, cũng quyết tâm chơi lại đến và.
Nhưng trên mặt Bạch Vũ vẫn lộ ra một tia bất đắc dĩ, dù sao so với bộ não mạnh nhất của Bạch Vũ thì ba tiểu nha đầu lông vàng như các nàng căn bản là không đáng chú ý.
Ở vòng tiếp theo, Bạch Vũ vẫn là người chiến thắng.
Sau khi Bạch Vũ thắng thì hắn đã đem mạt chược chất đống lại một chỗ, sau đó rơi vào trong ngực mình nói: "Bọn nhỏ, chúng ta thật sự không cần chơi nữa! Lần này các con lại thua, cũng không cần nói là do các con chưa thuộc quy tắc, quy tắc đều bị các con thuộc hết rồi."
“Mấy vòng vừa rồi, mấy người các con cơ hồ đều muốn thắng ba. Nếu không phải các con cứ tính toán thì có lẽ các con đã sớm thắng, nhưng tóm lại cũng không thể cho đệ đệ chơi xấu."
Bạch Vũ nói xong mỉm cười rồi từ trong tay biến ra bút vẽ.
Ba nữ nhi tuy rằng không phục nhưng chơi mạt chược có chơi có chịu, ba người bọn họ cũng biết quy tắc trong đó, nhưng ba tiểu nữ hài đều không muốn trên mặt mình bị vẽ tiểu Ô Quy.
Dù sao nữ hài thích chưng diện là thiên tính, vẽ tranh trên mặt các nàng, tương đương với việc phá hủy hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng các nàng. Chỉ có điều, thua, dù sao cũng phải bị trừng phạt nên ba người các nàng vẫn xụ mặt chờ Bạch Vũ trừng phạt.
Bạch Vũ cầm lấy bút vẽ, ở trên khuôn mặt ba người bọn họ, phân biệt điểm một chút, sau đó nói: "Hiện tại ba người các con là nữ nhi bảo bối của ba nên cho các con vài lần cơ hội. Lần này vẽ một tiểu Ô Quy trước, nếu như tiếp tục nói, vậy lần sau vì phu sẽ thêm hai thậm chí là ba nét vẽ.”
“Các con có lòng tin sẽ thắng nổi vi phu không?”
Duyệt Duyệt đem mạt chược ở bên Bạch Vũ ôm vào trong ngực mình nói: "Đó là dĩ nhiên! Nếu đã cho chúng con cơ hội thì chúng con nhất định sẽ cho gà rừng biến thành Phượng Hoàng. Mặt khác, nếu ba người chúng con vẽ lên trên mặt của ba thì nhất định sẽ không lưu tình như ba nha!”
Chúng ta một bức chính là vẽ ba nét, ba, ba đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Bạch Vũ thấy nhị nữ nhi của mình có lòng tin như vậy, thế là lại cháy lên chiến ý.
Bốn người lại và nhau bắt đầu đánh bài, trên mặt của ba nữ nhi đầy nghiêm túc.
Trong ánh mắt các nàng lộ vẻ vô và tự tin, bất quá dù tự tin lợi hại hơn nữa cũng không đuổi kịp mưu kế của cao thủ tuyệt thế.
Ba vòng này, Bạch Vũ cũng không có hạ thủ lưu tình với nữ nhi của mình. Chỉ chốc lát sau, trên mặt ba người các nàng đã bắt đầu hiện lên hình dáng của tiểu Ô Quy.
Bạch Vũ một lần nữa trào phúng ba tiểu nữ nhi của mình: "Thế nào? Ba tiểu mỹ nữ còn muốn chơi không?”
Lộ Lộ chống thắt lưng, phẫn nộ nói với Bạch Vũ: "Không được! Trò chơi này không công bằng một chút nào! Chúng con đã rất cố gắng nhưng vẫn không thắng được ba, thật là khiến người ta tức giận.”
Ngay sau đó, Duyệt Duyệt cũng nói: "Đúng vậy! Từ trước đến nay ba chỉ có thể hoành hành trong nhà, chỉ biết khi dễ chúng con! Con cũng không thấy ba biến người bên ngoài thành tiểu Ô Quy mà ngược lại, lại ra tay ác độc với chính nữ nhi của mình.”
Bạch Vũ cẩn thận nhìn qua, nhìn thấy trên mặt hai nữ nhi của mình đã lộ ra vẻ không vui, chắc hẳn lòng tự tin đã bị tổn thương, lúc này Bạch Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nghĩ thầm: “Hay là mình thua một ván đi, nếu không sau này còn chơi như thế nào? Việc thắng thua đối với mình là chuyện nhỏ nhưng đừng để nữ nhi bởi vì trò chơi mà sinh ra cảm giác thất bại là được."
"Nếu bởi vì chơi mạt chược mà trong lòng trở nên vặn vẹo, vậy thì mất nhiều hơn được.
Ngay sau đó bốn người bắt đầu một ván nữa.
Bạch Vũ nhìn Duyệt Duyệt, biết trong tay nàng thiếu một tấm ba đầu thế là hắn nhanh chóng ném bài ra, đem một tấm ba đầu vốn là một đôi đánh ra một con.
Lúc đặt tấm ba đầu kia lên mặt bàn, Duyệt Duyệt cao hứng đến thét chói tai, nhảy lên giữa không trung chỉ vào Bạch Vũ nói: "Ba, lần này ba thua con rồi! Giờ hãy để con vẽ một tiểu ô quy lên trên mặt của ba, lấy đó làm trừng phạt!”
Ngay sau đó nàng vừa nhảy vừa không ngừng vỗ tay.
Bạch Vũ tuy rằng thua, nhưng thấy nữ nhi của mình hưng phấn như thế thì trong lòng không khỏi cao hứng, đồng thời đại nữ và tiểu nữ nhi ở một bên cũng vỗ tay chúc mừng thắng lợi của trò chơi.”
Mặc dù là Duyệt Duyệt thắng, nhưng hai người cũng vì Duyệt Duyệt mà cảm thấy cao hứng, dù sao vừa rồi ba người các nàng cũng đã kết thành liên minh, liên minh có người thắng lợi, tương đương với việc các nàng thắng lợi, cho nên hai người các nàng cũng và gia nhập phe chúc mừng, chỉ chốc lát sau ba người liền ở và một chỗ ôm nhau.
Duyệt Duyệt lấy được bút lông nói: "Ba tỷ muội chúng ta, kỳ lợi đoạn kim, lần này có thể thắng, công lao của đại tỷ và tam muội là không thể bỏ qua! Nếu địch nhân chung của chúng ta đã thua, vậy hãy để ba người chúng ta và vẽ tiểu ô quy lên trên mặt của ba đ! "
“Uy uy uy, ba tên tiểu gia hỏa kia, các con đùa giỡn cái gì? Không phải đã nói là vẽ một tiểu ô quy sao? Sao bây giờ lại vẽ 3 con?"
“Nói chuyện không tính toán gì hết, lúc trước ba cũng không đối đãi với các con như vậy, ba đã hạ thủ lưu tình rồi.”
"Các con ra tay với ba không khỏi quá tàn nhẫn đi."
Nhưng còn chưa đợi Bạch Vũ nói câu tiếp theo thì ba tiểu nữ nhi đã chạy đến bên cạnh Bạch Vũ.
Đại nữ nhi Lộ Lộ và tam nữ nhi Tinh Tinh mỗi một người túm lấy một cánh tay Bạch Vũ, sau đó nhị nữ nhi liền bắt đầu vẽ từng nét từng nét nguệch ngoạc ở trên mặt của Bạch Vũ.
Duyệt Duyệt vẽ xong, Tinh Tinh tô, Tinh Tinh tô xong lại tới Lộ Lộ.
Chỉ chốc lát sau trên mặt của Bạch Vũ bỗng nhiên xuất hiện ba tiểu ô quy.
Bạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ba người các con! Muốn bắt các con thật là không có biện pháp nào, nhưng mà sau này chơi trò chơi ba tuyệt đối sẽ không nhường nữa!”
"Cái gì? Cha nhường? Ba đừng nói giỡn nữa! Thực lực của ba như vậy mà cũng có lúc nhường? Sẽ không có ai nghe lời của ba đâu!"
“Ba, rõ ràng chính là chúng con thắng, ba không nên vì thất bại của mình mà tìm cớ."
Bạch Vũ muốn nói lại thôi, nghĩ thầm thật vất vả mới dựng lại được tự tin cho nữ nhi của mình, vậy thì đừng nói nhiều, dù sao cũng không phải ba nam hài. Đối với nữ hài tử thì phải phú dưỡng, xây dựng tinh thần tự tin cho các nàng, sáng tạo tinh thần tài phú, đây mới là việc mà một người cha nên làm.
Mà nhi tử thì phải lớn lên trong nghịch cảnh.
Bạch Vũ giơ ngón tay cái lên nói lợi hại: "Duyệt Duyệt, không chỉ có con lợi hại mà ba người các con đều phi thường lợi hại! Ba đã cùng người khác chơi qua nhưng người có ngộ tính cao như ba người các con thì còn chưa có xuất hiện qua. Các con phải tiếp tục phát huy nha! Đúng rồi, muốn chơi thì lần sau chúng ta lại chơi nhưng hiện tại không phải là thời điểm tiếp tục chơi đùa.”