Ba nữ nhi của Bạch Vũ quanh năm ở trong nhà kính, đối với mấy loại chênh lệch này hiển nhiên là không thể dự đoán được.
Các nàng cũng biết Thái Ất và Đại La cũng chỉ có chênh lệch một cấp bậc nhưng lại không nghĩ tới chênh lệch này lại lớn như vậy!
Tử Khí đạo nhân cũng buồn bực. Đối phương và ông ta kém một cấp bậc thế nhưng lại chủ động công kích mình, nói khó nghe một chút chính là chán sống.
Hiện tại Tử Khí đạo nhân đã không có thời gian cùng các nàng chào hỏi.
Dứt khoát một là làm hai là không làm, đem đầu ba người các nàng lấy đi, ngay sau đó để các nàng hiện ra nguyên hình rồi làm thành canh gà uống hết chẳng phải là rất sung sướng sao?
“Nếu ba người các ngươi đã không biết tốt xấu gì thì cũng đừng trách bản tọa hạ thủ vô tình!”
Chỉ thấy bàn tay của ông ta càng lúc càng lớn, lớn đến mức đã có thể che qua Thần Chu này!
Mà hướng bàn tay Tử Khí đạo nhân áp tới chính là hướng của ba nữ nhi của Bạch Vũ.
Bàn tay rộng như bầu trời mang đến linh áp khiến ba người cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này ba người các nàng đều trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt các nàng vào trong lòng bàn tay mà lại không thể nhúc nhích nửa phần.
Bạch Vũ ở trên thuyền làm sao có thể nhìn thấy đối phương khi dễ nữ nhi của mình như vậy.
Trong nháy mắt, hắn đặt một ngón tay ở bên miệng mình, lộ ra hung quang, sau đó nhẹ nhàng thổi một cái vào bàn tay to kia.
Trong lúc đó, bàn tay to lại biến thành một vũng nước đục tưới lên đầu ba người các nàng.
Nếu như Bạch Vũ mặc kệ, như vậy khi bàn tay to này đè xuống thì phỏng chừng ba người các nàng sẽ mất mạng.
Mặc dù Bạch Vũ đang rèn luyện ba nữ nhi nhưng Bạch Vũ cũng không muốn để cho ba nữ nhi của mình bị thương, đây chính là điểm mấu chốt của hắn.
Tuy rằng hiện tại hắn không thể lộ diện nhưng chung quy cũng có thể giúp nữ nhi đánh hạ một ít công kích, đây cũng là điều dễ hiểu!
Trong lòng hắn, tuy rằng Lộ Lộ tính tình nóng nảy một chút nhưng tuyệt đối không phải là loại mặc người chém giết, hơn nữa chênh lệch giữa hai người bọn họ cũng không phải giống giữa thiên và địa.
Chỉ là nữ nhi nàng vẫn chưa thể nắm giữ hoàn toàn bí pháp của Thái Ất Kim Tiên.
Đương nhiên, Lộ Lộ cũng không phải là loại mặc người chém giết, vừa rồi Lộ Lộ đã mở ra thuẫn phòng ngự.
“Quả nhiên có hiệu quả!”
Cho nên nàng cho rằng là do mình mở ra tiên thuật nên mới khiến bàn tay kia chấn thành nước đục.
Nhìn thấy có cơ hội lợi dụng nên Lộ Lộ đã trực tiếp nhảy lên bánh lái, sau đó thôi động tiên pháp để thôi động Thần Châu vứt Tử Khí đạo nhân đáng ghét này ra ngoài.
Thế nhưng nếu Tử Khí đạo nhân đã tới thì khẳng định sẽ không dễ dàng thả các nàng đi.
Ông ta miệt thị nở một nụ cười, sau đó nói” “Các ngươi cứ như vậy chạy, thực sự nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa sao?"
Chỉ thấy Tử Khí đạo nhân lại lấy ra thủy tinh tử sắc thần kỳ kia, chuẩn bị tiếp tục phi hành theo tia sáng của thủy tinh tử sắc để đuổi theo Thần Châu.
Bởi vì chỉ có như vậy, tốc độ của ông ta mới không đến mức bị Thần Chu bỏ lại phía sau.
Trong lúc ông ta chuẩn bị nhảy vào trong tử quang thì một người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, sau đó nắm thủy tinh tử sắc vào trong tay.
Người này không phải ai khác mà chính là phụ thân của ba tiểu la lỵ - Bạch Vũ.
Vốn tưởng rằng Tử Khí đạo nhân này chỉ là hù dọa các nàng nhưng lại không nghĩ tới ông ta thật sự muốn hạ sát thủ! Hơn nữa còn thật sự muốn đem các nàng luyện thành pháp khí của mình.
“Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn!” (*)
(*): Điều có thể chịu đựng được và điều không thể chịu đựng được.
Gặp phải tình huống như vậy, Bạch Vũ nhất định phải xuất hiện. Nếu đã muốn giết nữ nhi của hắn vậy thì đừng trách Bạch Vũ hắn không khách khí!
Nhất thời cả người Tử Khí đạo nhân run rẩy, bởi vì tốc độ của đối phương nhanh đến mức ngay cả ông ta cũng không phản ứng kịp.
Hơn nữa người này xuất hiện khi nào? Vì sao đến? Hiện giờ trong mắt ông ta đều là dấu chấm hỏi.
Lúc này ông ta muốn đoạt lại thủy tinh của mình nhưng lại bị Bạch Vũ dùng một chưởng đánh bay mấy trăm thước.
Trong nháy mắt, Tử Khí đạo nhân cảm thấy trong lòng mình xuất hiện một cảm giác nóng rực nên ông ta lập tức vận công, đem thương tổn dừng lại.
Mà một chưởng vừa rồi của Bạch Vũ cũng hoàn toàn thu lại.
Không thích thể hiện mình là ưu điểm của Bạch Vũ, nhưng cũng là khuyết điểm của hắn, chính là bởi vì mình thu hồi sức lực nên mới bị các nữ nhi lầm tưởng là một kẻ hèn nhát.
Mà đối đãi với đối thủ của mình, Bạch Vũ cũng luôn thích như vậy.
Thấy đối phương cũng không có phát ra pháp thuật, Tử Khí đạo nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mắt thấy đối phương cũng không tiếp tục công kích nên ông ta đứng dậy bay tới trước mặt Bạch Vũ đồng thời chắp tay nói: "Vị tiên hữu này, không biết ngươi từ đâu mà đến? Chẳng lẽ ngươi cũng một đường đi theo giống ta, đều muốn phi thuyền kia sao?”
Trong lời nói của ông ta khó tránh khỏi mang theo một chút tức giận.
Bạch Vũ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hơn nữa còn vào thời khắc mấu chốt để mình cướp đoạt pháp bảo.
Đương nhiên, muốn cướp pháp bảo, ai cũng sẽ nghĩ đến người trước mắt là đối thủ cạnh tranh của mình.
Hơn nữa tốc độ phi hành của phi thuyền kia có thể thậm chí có thể vượt qua Đại La Kim Tiên, mà người điều khiển của nó cũng chỉ là cấp bậc Thái Ất tiên nhân.
Như vậy tính ra, phi thuyền này nhất định là một khối tiên thiên cực phẩm.
Từ đó có thể thấy đây chính là bảo vật trăm năm khó gặp.
Người trước mắt này không hé răng, một mực âm thầm, hơn nữa vậy mà ông ta lại không phát hiện ra khí tức của hắn.
Xem ra người này nhất định đã có mưu đồ từ lâu, đợi khi bọn họ đều đánh nhau túi bụi thì hắn có thể ngư ông đắc lợi.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Bạch Vũ không muốn để cho ông ta bay qua, nhưng Tử Khí đạo nhân nhân lại không muốn như vậy.
Muốn cùng đối phương chào hỏi một phen. Phải biết rõ ràng đối phương thì mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu người này thấp hơn mình một cấp hoặc cùng một cấp bậc thì có thể đánh.
Chỉ nghe "veo" một tiếng, Tử Khí đạo nhân Nguyên Thần xuất khiếu, bay vào trong đầu Bạch Vũ để tìm hiểu tu vi của Bạch Vũ.
Nhưng khi ông bước vào tâm trí của Bạch Vũ, ông phát hiện ra rằng ông đã đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm.
Bởi vì nếu như là cấp bậc đại la kim tiên thì tình cảnh ông ta đụng phải cũng là tất cả tình cảnh trong thế giới Hồng Hoang.
Nhưng trong đầu người trước mắt này lại hoàn toàn bất đồng với Đại La Kim Tiên, trong đầu hắn dĩ nhiên là một mảnh biển mây vô biên vô hạn. Ở cuối biển mây, lại là hình ảnh khắp trời đầy sao cùng nhật nguyệt chung thiên vũ.
Giờ khắc này ông ta không khỏi quỳ trên mặt đất, nước mắt trong mắt tràn ra.
Điều này có xúc động không? Không! Ông ta chính là đang sợ hãi, bởi vì ông ta chưa từng gặp qua ai có tu vi cao như vậy.
Bình thường mà nói thì có thể dò xét tâm cảnh người liền có thể biết tu vi của người này.
Mà tâm tình của người này hiện tại đã vượt qua Thế Giới Hồng Hoang, như vậy người ở bên ngoài thế giới Hồng Hoang là người thế nào? Người này quả thực sâu không lường được, hơn nữa thực lực siêu quần!
Lúc này Tử Khí tiên nhân có thể chứng minh một chuyện, đó chính là tu vi của người này vượt xa mình.
Tuy nhiên cũng có một chuyện khiến Tử Khí tiên nhân phi thường buồn bực.
Nguyên bản tu vi cao hơn ông ta mà nói, thì ông ta cũng có thể phát hiện, thế nhưng người trước mắt này lại có thể đem tu vi của mình cố ý che dấu khiến người khác không phát hiện được, đây là điều khiến ông ta thấy khủng bố.
Cho nên Tử Khí đạo nhân suy đoán, cấp bậc của người này hẳn có thể đạt tới cấp bậc chuẩn thánh tiên.
Chợt, ông ta từ trong đầu Bạch Vũ nhảy ra, trở lại trong thân thể của mình.
Sau đó, ông lùi lại hai bước.
Trên mặt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Ông ta chắp tay nói: "Thật sự là chân nhân bất lộ tướng, tiểu tiên này có lễ. Xem tu vi của ngài hẳn là tiền bối của ta, nếu tiền bối muốn pháp khí kia ngài tự lấy là được, Tiểu Tiên sẽ không cùng ngài cướp đoạt nữa."
”Đúng rồi thánh tiên! Nếu ngài không có việc gì thì có thể thưởng quang đến Hàn Xá tụ tập hay không? Ta đã ở đây tu hành cả ngàn năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người có tu vi như ngài, hy vọng ngài có thể đến chỗ ta chỉ điểm một hai.”