"Nếu muội đã nói như vậy, vậy nhị tỷ dẫn muội đi một chỗ thú vị, tỷ tin rằng nhất định muội sẽ thích vô cùng."
Bốn người đã tới trước cửa bảo khố của Bạch Vũ.
Lộ Lộ và Tinh Tinh nhìn thoáng qua nhau, hiển nhiên các nàng đã biết Duyệt Duyệt là có ý gì, chỉ là các nàng không nói mà thôi.
Tinh Tinh đến ngồi bên cạnh đại tỷ, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, chúng ta đưa Tứ muội tới nơi này, có phải là có chút không thích hợp không?”
Lộ Lộ khoát tay nói: "Chúng ta cũng không phải đi vào để lấy đồ của ba, chúng ta chỉ là mang theo muội muội tới nơi này để tham quan mà thôi.”
Tinh Tinh không nói gì, nếu tất cả mọi người đã nói như vậy, vậy liền dựa theo ý của đại tỷ và nhị tỷ mà làm.
Duyệt Duyệt vươn tay làm một cái thủ thế mời, cười ha hả nói: "Tứ muội, không phải muội cảm thấy hứng thú với pháp thuật sao? Là Phượng Hoàng tộc, muội sinh ra đã có tiên pháp, không biết muội có thể lợi dụng năng lực của muội để phá giải phong ấn phía trước hay không?”
Thông Thông đi về phía trước một bước, nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá bảo khố trước mắt.
Sau đó quay đầu nói với Duyệt Duyệt: "Nhị tỷ, trước tiên có phải chúng ta nên nói với phụ thân một tiếng hay không? Dù sao nơi này cũng là cấm địa của ông ấy!"
“Chúng ta tự ý phá giải phong ấn như vậy, đợi đến lúc ba trở về có thể mắng chúng ta hay không?”
Duyệt Duyệt khoát tay nói: "Làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ Tứ muội sợ rồi sao? Vừa rồi muội nói thứ muội có hứng thú nhất là pháp trận nên tỷ nghĩ phong ấn của ba đơn giản như vậy, muội hẳn là sẽ phá được.”
Trong lời nói của Duyệt Duyệt đầy trào phúng, mục đích của nàng chính là khơi dậy lòng xấu hổ của Tứ muội.
Nhưng lúc này trên mặt Thông Thông cũng không có bất kỳ biểu tình gì, vẫn là bộ dáng lạnh như băng sương kia.
Nàng thong dong nói: "Nhị tỷ, muội biết tỷ đang dùng kế khích tướng nhưng đối với muội mà nói thì chiêu này của tỷ quá rõ ràng.”
Duyệt Duyệt tự cho là thông minh, lại không nghĩ tới bị Tứ muội nói trúng tim đen.
Nhìn thấy kế kích tướng không thành, Lộ Lộ nghĩ ra một biện pháp khác, lúc này nàng học theo giọng điệu Thông Thông nói: "Thế gian chân tình, duy chỉ có tình tỷ muội. Chúng ta đều là tỷ muội ruột thịt, tỷ tỷ gặp khó khăn nào có đạo lý muội muội không giúp đỡ?”
Nếu đã nói như vậy, Thông Thông cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục từ chối.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Được rồi! Vậy để muội thử xem có thể phá giải phong ấn của ba hay không!”
Vừa dứt lời, Thông Thông bắt đầu vẽ trận pháp mà bọn họ không hiểu, thỉnh thoảng xoa xoa cằm mình, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Duyệt Duyệt quay đầu nhìn về phía đại tỷ.
Hai người họ đưa cho nhau một ánh mắt, sau đó mỉm cười.
Chỉ là qua một hồi lâu, Thông Thông vẫn là dùng tay không vẽ tới vẽ lui nhưng phong ấn phía trước tựa hồ vẫn không có động tĩnh.
Nàng có chút ngồi không yên, chạy đến bên cạnh Thông Thông hỏi: "Tỷ thấy muội vẽ nửa ngày rồi, rốt cuộc thì đến khi nào mới có thể phá giải phong ấn này nha?”
Thông Thông cũng không có nhìn về phía đại tỷ Lộ Lộ.
Nàng vừa nghiên cứu trận hình vừa trải lời Lộ Lộ, trận pháp này nhìn như đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa huyền diệu.
"Nói đến Phá Kết Giới, đây cũng là lần thứ nhất muội làm cho nên mong đại tỷ cho muội thêm chút thời gian có được không?”
Lộ Lộ đụng phải vách tường liền bĩu cái miệng nhỏ nhắn đi về phía mặt đất xanh, ngồi lên trên mặt đất.
Mà lúc này Duyệt Duyệt cũng đứng ngồi không yên,
Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng. Cũng không phải là nàng không có kiên nhẫn mà là thời gian trôi qua thời gian dài như vậy, cũng không biết khi nào thì ba sẽ trở về.
Nếu như Bạch Vũ trở về nhìn thấy thì mục đích nàng phá giải phong ấn đã quá rõ ràng, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị dạy dỗ.
Đang lúc không biết làm sao thì đột nhiên một thanh âm thanh thúy truyền tới.
"Được rồi! Được rồi! Phong ấn đã được gỡ bỏ!”
Thanh âm này chính là của Thông Thông.
Sau khi trải qua sự phá giải thấu đáo của nàng, phong ấn thế nhưng thật sự bị mở ra.
Ba người bọn họ đồng thời chạy đến bên cạnh Thông Thông.
Trước đây Bạch Vũ đã đóng kết giới mà trận pháp của bọn họ bố trí lại không giống nhau.
Những chú ngữ của Thông Thông đều cố ý để cho Duyệt Duyệt nghe, sau đó lại dành thời gian để vặn vẹo chúng.
Vì vậy, khó khăn có thể tưởng tượng được.
Nếu như là trận pháp thông thường thì có lẽ không tới một lúc đã bị Thông Thông phá giải.
Lúc này Duyệt Duyệt chuẩn bị đi vào trong thì bị Thông Thông gọi lại: "Nhị tỷ, bây giờ phía trước không vào được! Trận pháp của ba phi thường huyền diệu, hơn nữa rất phức tạp, muội cũng không thể phái giải hoàn toàn.”
"Chỉ có thể phá giải bộ phận yếu nhất trong đó. Trong toàn bộ kết giới, hiện tại chỉ có một cái lỗ nhỏ có thể đi vào, thế nhưng chó con cũng không ở chỗ này.”
Nàng lập tức chỉ vào một chỗ ở góc dưới bên phải, bốn người đồng thời nghiêng đầu nhìn. Quả thật chỗ đó có một lỗ hổng nhỏ hơn bọn họ một chút.
Duyệt Duyệt vội vàng chạy đến trước lỗ hổng, nói: "Được rồi! Cái lỗ hổng này đủ để chúng ta đi qua rồi! Hiện tại chúng ta cùng nhau vào đi!”
Cuối cùng bốn tiểu nha đầu vẫn đi vào trong kho vũ khí của Bạch Vũ.
Các nàng rất hưng phấn, dù sao đây chính là nơi Bạch Vũ cất giữ thần khí. Thừa dịp Bạch Vũ không có ở đây, bọn chúng còn có thể lấy thêm một ít bảo vật, nói không chừng ngay cả những thứ lúc trước không cho bọn họ thấy cũng đều sẽ xuất hiện trong bảo khố.
Phía trên Động Thiên Phúc Địa, bên cạnh kết giới.
Khi hắn vừa chuẩn bị thay đổi hình thái phòng ngự của kết giới thì trong bất chợt hắn phát hiện kết giới phát ra tín hiệu cảnh báo.
Nhưng cảnh báo cũng không ở bên ngoài, mà là ở bên trong, nói vậy kết giới hắn sáng tạo ra đã bị người ta phá vỡ.
Trong nhất thời, nội tâm của hắn vặn thành một sợi dây thừng, nó mở chế độ càn quét, nhìn xem nhân tố nguy hiểm trong Động Thiên Phúc Địa là gì. Sau khi đảo qua một lần, hắn không khỏi thở phào một hơi.
Bởi vì người tiến vào trong Động Thiên Phúc Địa không phải người ngoài.
Hắn thấy cách phá giải phong ấn cũng là một phương pháp đặc hữu của Phượng Hoàng tộc cho nên Bạch Vũ đoán nhất định là do hài tử của mình gây ra.
Dù sao Hoàng Thiến Hề cũng không có thời gian rảnh rỗi để làm những chuyện nhàm chán như vậy. Chỉ cần nàng muốn thì chỉ cần nói với Bạch Vũ một tiếng là được rồi.
Bạch Vũ cười đầy bất đắc dĩ.
Trong bảo khố, hai tiểu tử Lộ Lộ và Duyệt Duyệt cao hứng phấn chấn nhảy lên nhảy xuống, toét miệng cười.
Thừa dịp Bạch Vũ còn chưa trở về, hai người bọn họ liền giống như lần trước tìm kiếm bảo vật.
Chỉ cần không bị Bạch Vũ bắt được thì trước khi Bạch Vũ trở về, nơi này chính là thiên hạ của các nàng.
Lúc trước do có Bạch Vũ nhìn chằm chằm nên bọn họ không dám làm loạn nhưng hiện tại không có ai giám sát bọn họ nên đương nhiên cho rằng những bảo vật này đều có thể tùy bọn họ lựa chọn.
Nói không chừng còn có bảo vật tốt hơn lần trước đang chờ các nàng.
"Wao! Quả nhiên ba đã lừa chúng ta! Lần trước khi để chúng ta chọn bảo vật, hình như cũng không có nhiều như bây giờ, dường như ba cố ý giấu diếm."
Nhưng Duyệt Duyệt không thèm để ý đến lời nói của Lộ Lộ.
Nàng buồn bực trả lời: "Đại tỷ, tỷ nói trong bảo khố nhiều bảo vật như vậy, chính ba lại không có đây, nếu chúng ta tùy tiện lấy đi hai ba kiện, chắc ba sẽ không phát hiện ra chứ?”
Lộ Lộ hưng phấn nói: "Nhị muội, ý của muội cũng giống như tỷ, ha ha ha.”
Nhưng khi các nàng đang mải mê tìm kiếm bảo vật thì phía sau Duyệt Duyệt đã xuất hiện một bóng đen cao lớn.