Đại kiếp nạn vạn năm lập tức tới ngay, chờ độ kiếp đi qua, đại la Kim Tiên nhiều như chó, Thánh Tiên đầy đường.
Trở về theo tộc nhân chịu tội còn không bằng cùng vợ con của mình trôi qua những tháng ngày hạnh phúc.
Ở bên trong kết giới này, cùng nữ nhi của mình hưởng thụ niềm vui gia đình.So với việc lục đục với nhau, chém chém giết giết không tốt hơn gấp trăm lần sao?
Bạch Vũ duỗi tay lắc lắc nói: “Ngươi đừng có khuyên ta nữa, ta sẽ không cùng ngươi trở về đâu.”
“Lần này cứu ngươi là xem như nể tình chúng ta vốn cùng một tộc, lại thêm người này quấy rầy đến thanh tịnh của chúng ta, để cho ta khó chịu nên ta mới ra tay. Bằng không ta còn lâu mới quản ngươi. Ngươi nhanh chóng rời đi đi! Đi đường bảo trọng!”
Tiếng nói của Bạch Vũ vừa rơi xuống thì đã phẩy tay áo bỏ đi, biến mất ở trước mặt Bạch Mộc n.
Bạch Mộc n lắc đầu, Bạch Vũ có thể cứu mình chúng minh tu vi của hắn đã không tăng thêm biết bao nhiêu nên ông ta cũng không cần nhiều lời, nếu mà còn dám lắm miệng, có lẽ cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ được.
Lần này thoát khỏi miệng hổ, phải mau trở về phục mệnh, không thể chậm trễ.
Bạch Mộc n hóa thành Phượng Hoàng bay về phương xa.
Vào trong động phủ, trong nháy mắt vẻ mặt của Bạch Vũ liền thay đổi, cười ha hả nhìn nữ nhi và thê tử của mình.
3 nữ nhi thấy ba ba trở về thì đồng loạt xông lên.
“Ba ba, tên tướng mạo xấu xí kia đi rồi sao? Hắn sẽ không quấy rầy chúng ta nữa chứ? Có phải ba đã đánh hắn chạy rồi không?”
Tiểu nữ nhi Tinh Tinh ngửa đầu mong đợi hỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ dừng một chút, tiếp đó con mắt đảo một vòng, cười ha hả nói: “Không có, cha cũng không động võ với người khác, cha chỉ đi qua dốc lòng dạy bảo một phen thì quái thúc thúc đã cúi đầu nhận sai. hắn nói về sau hắn cũng sẽ không động thủ đánh người.”
Bạch Vũ nhìn ra bên ngoài, tiếp đó quay đầu nói tiếp: “Lúc này, hắn hẳn là cũng đã đến nhà bồi mụ mụ ăn cơm đi.”
Tinh Tinh cười như nở hoa, thì thào nói: “Con biết cha nhất định là một người rất lợi hại.”
Dù sao Lộ Lộ và Duyệt Duyệt cũng lớn tuổi một chút, trên mặt của hai người bọn họ đều hiện dấu chấm hỏi.
Bạch Vũ cũng không đàm luận nhiều về việc làm sao hắn thuyết phục được Minh Hà lão tổ .
Tiếp đó tay hắn chỉ hướng nơi xa, nói: “Đi, ba ba mang các con đi chơi đu dây.”
Nhưng mà đu dây mà Bạch Vũ nói tới cũng không phải là đu dây bình thường, mà là chiếc đu dây trên đỉnh núi, nó có thể đu bay trên trời cao mấy trăm mét.
Nghe ba ba đưa mình chơi thì ba người đều vui vẻ chạy ra động phủ, trong lúc nhất thời
đem Minh Hà lão tổ kia quên mất không còn một mảnh.
Bạch Vũ vung ống tay áo lên, nhẹ nhàng hướng dưới chân phủi nhẹ, trong nháy mắt một đám mây thất thải* xuất hiện.
(*: Mấy 7 màu)
Mấy đứa con gái lần lượt lên trên, sau đó Bạch Vũ cũng nhảy lên.
“Ba ba, tại sao đám mây này với bên ngoài không giống nhau lắm?”
“Đúng vậy, thật dễ nhìn! Không biết chúng con có thể biến ra loại mây này không.”
“Ba ba, con cũng muốn học.”
3 cái nữ nhi ngươi một lời ta một lời.
Bạch Vũ làm một thủ thế “Xuỵt”, sau đó nói: "Các con, sớm muộn gì các con cũng phải học thất thải tường vân, nhưng mà bây giờ không phải lúc các con học pháp thuật. Chờ đến khi các con lớn hơn một chút thì ba ba sẽ tự mình dạy các con, có được không?”
"Được, được, được”
3 cái nữ nhi cùng kêu lên nói.
Đến chỗ đu dây, Bạch Vũ sẽ sắp xếp dựa theo thứ tự lớn nhỏ. Trước tiên hắn đưa đại nữ nhi Lộ Lộ đặt ở trên xích đu, tiếp đó hắn nhẹ nhàng thở một hơi, chính mình bắt đầu nâng lên hạ xuống đung đưa trái phải.
Từ đỉnh núi nhìn ra xa, vân hải lăn lộn*, khi thì có bạch hạc làm bạn.
(*: Biển mây cuồn cuộn)
Bạch Vũ nhìn bọn nhỏ tươi cười trước mắt thì cũng cười theo.
Lúc này, hắn nghĩ thầm: “Nếu trong hiện thực, mình cũng có thể có một người cha tốt như vậy. Có thể có cảnh sắc đẹp như vậy thì thật tốt biết bao.”
Thế nhưng cảnh đẹp này lại bị một thanh âm phá vỡ.
“Cha, đu dây thật chán, ta không cần chơi cái này, không có tác dụng gì.”
Bạch Vũ quay đầu thấy trên xích đu đã không có bóng người, Lộ Lộ đứng trước mặt vểnh miệng nhỏ lên, có chút tức giận nói.
“Lộ nhi, toàn bộ tiểu hài tử khi còn nhỏ đều chơi đu dây này, vì sao con lại không thích?”
Lộ Lộ chau mày, hướng về phía Bạch Vũ nói: “Con muốn học ảo thuật của cha.”
“Vừa rồi, lão đầu kia rất uy phong, hơn nữa cha và bọn muội muội đều rất sợ hắn. Cho nên, con cũng muốn như hắn, ai cũng phải sợ. Như vậy đợi đến khi có người lại đến quấy rầy chúng ta thì con liền có thể bảo hộ cha nương và bọn muội muội.”
Đại tỷ tỷ quả nhiên là có tinh thần trách nhiệm. Họ là Phượng Hoàng, bảo vệ người nhà của mình là đạo lý hiển nhiên.
Duyệt Duyệt và Tinh Tinh nghe được lời của tỷ tỷ, cũng ồn ào lên đứng lên, nói: “Đúng vậy, cha, con cũng muốn giống như tỷ tỷ!”
Bọn nhóc vừa nói vừa chạy tới bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ gãi gãi đầu, hắn làm sao cũng không nghĩ tới cử chỉ vô tâm của ngày hôm nay lại đem tiềm lực của chúng nữ nhi ép ra ngoài. Cái mong muốn bảo hộ của chúng nữ nhi này làm hắn có chút xấu hổ.
Chỉ nghe nói ba ba bảo hộ nữ nhi, còn chưa từng nghe đến mấy cái ấu nữ bảo hộ cha, quả nhiên là hùng binh hãi tướng.
Nếu là chúng nữ nhi của mình thỉnh cầu, Bạch Vũ tự nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Hắn nâng cằm lên trầm tư một chút nói: “Vậy được rồi, nếu các con đều muốn, ta thân làm ba ba sao có thể không đồng ý.”
Nhưng mà hắn vừa mới chuẩn bị sắn tay áo bắt đầu giảng bài thì một bàn tay ngọc cầm cổ tay của hắn.
Nguyên lai là Hoàng Thiến Hề, nàng mang theo vẻ không vui, lắc lắc đầu.
Tiếp đó nàng đến bên cạnh lỗ tai của Bạch Vũ, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta cũng không thể nuông chiều hài tử như vậy. Chúng ta đến đây không phải là vì tránh né chiến đấu sao?”
Thế nhưng Bạch Vũ nhìn ánh mắt mong đợi của chúng nữ nhi, hiện tại hình tượng của mình ở trước chúng nữ nhi cuny giảm bớt đi nhiều. Lúc trước vì không để bọn nhỏ biết thực lực của mình nên khi giết Minh Hà lão tổ đã nói thành giáo dục hắn.
Nếu không ra tay, e rằng về sau bọn nhỏ còn không gọi hắn là cha.
Bạch Vũ mỉm cười hướng về phía Hoàng Thiến Hề nói: “Mụ mụ của hài tử, ngươi cứ yên tâm, ta tự có chừng mực! Ta cũng chỉ là dạy một chút da lông, cũng không quan trọng. Mặc dù bọn nhỏ có chúng ta bảo hộ lấy, thế nhưng cuối cùng cũng nên học một chút thuật phòng thân của nữ tử.”
Hoàng Thiến Hề một mặt hồ nghi, thầm thì trong miệng.
“Thuật phòng thân của nữ tử là cái gì?”
Mẹ nhà nó, quên mất là mình đã xuyên qua! Đây không phải là hiện thực, đây là thế giới Hồng Hoang!”
Hắn vỗ đầu một cái, từ tốn nói: “Nhìn cái não của ta này, miệng thất thố rồi.”
“Ta còn chưa kịp nói cho ngươi, đây là từ ngữ mới nhất mà ta phát minh. Tất nhiên ở trong thế giới của chính chúng ta thì phải có ngôn ngữ của chính mình.”
“Thuật phòng thân của nữ tử chính là giao cho bọn nhỏ một chút pháp thuật có thể tự vệ. Như hôm nay, Bạch Mộc n chính là một ví dụ. Bây giờ tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, hơn nữa người không có ý tốt lại càng ngày càng nhiều. Về sau, nếu là lại có người đi vào thì bọn nhỏ còn có thể tự bảo vệ mình.”
“Như vậy không tốt sao?”
Hoàng Thiến Hề rơi vào trầm tư, nghe Bạch Vũ nói xong, nàng cũng không ngừng gật đầu.
Đúng vậy! Không tranh quyền thế cũng không phải trong lòng có phật, tay không tấc sắt, dạng này nếu lọt vào tay người tốt thì không sao, còn nếu là người xấu thì thật nguy hiểm.
Không tranh quyền thế chân chính thì trong lòng có phật, trong tay có giới, để cho người ta kính sợ tránh xa. Để cho người ta tinh tường nếu ai động thủ thì nhất định bị hủy diệt. Đây mới là cảnh giới tối cao của không tranh.