Hoàng Thiến Hề cũng mỉm cười, bọn hắn đều đang xem hai đứa nhỏ này đến cuối cùng có thể diễn ra tiết mục gì.
Lộ Lộ buông chén đũa xuống, sau đó hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, theo ý muội! Nếu như tỷ thua thì càng cua thuộc về muội. Muội đưa hạt dẻ cho tỷ."
Lộ Lộ lấy từ trong tay Duyệt Duyệt nói: "Cứ thử xem, xem ai sợ ai?"
Đương nhiên Lộ Lộ cũng không phải đánh mà không chuẩn bị trước. Dù sao tuy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng tu vi đã được cha nàng công nhận.
Lộ Lộ dùng sức sức lực toàn thân bóp cái hạt dẻ này, thế nhưng nàng bóp đến khi tay đều run rẩy thì hạt dẻ vẫn không động, căn bản là không hề có dấu hiệu tan tành, vẫn giữ thái độ “cứng rắn” như cũ.
“Không có khả năng, cái hạt dẻ này sao lại cứng như vậy?”
Nàng thử lại nhưng vẫn không có bất kì dấu hiệu gì.
Lộ Lộ lên cơn giận dữ, bỗng nhiên nhét vào trong ngực của Duyệt Duyệt nói: “Tỷ không làm được thì muội càng không làm được. Tỷ không tin muội có thể bóp nát nó.”
Duyệt Duyệt nở nụ cười, sau đó lật ngược hạt dẻ xuống, nhẹ nhàng nói: "Cái càng cua này là của muội rồi!"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống thì hạt dẻ đã vỡ vụn từ bên trong.
Bạch Vũ vừa rồi vẫn một mực quan sát không nói lời nào, đến lúc này hắn không thể im lặng thêm nữa.
Hắn cũng không có trách cứ nữ nhi mà là vừa cười vừa nói: “Duyệt Duyệt, hạt dẻ của con chắc chắn là có vấn đề. Nếu ba không có đoán sai thì cái hạt dẻ này chỉ có thể bóp nát nếu con chạm vào một nơi cụ thể, đúng không?"
Lộ Lộ sau khi nghe xong lời nói của ba mình thì nhảy dựng lên, giận dữ mắng mỏ Duyệt Duyệt: “Muội vô lại! Tiền cược không tính! Cái càng cua này phải là của tỷ, muội gian lận!”
Duyệt Duyệt ôm càng cua vào lòng, nói: "Không được! Tỷ đã đồng ý với muội, tỷ không thể nuốt lời! Đại tỷ, tỷ đã quên ba đã dạy chúng ta như thế nào rồi sao? Thành tâm đệ nhất, nói được thì làm được.”
Câu này khiến Bạch Vũ không có cách nào phản bác, hắn dạy bọn họ chân thành là trên hết, nhưng không nói không cho người ta sử dụng tiểu thông minh.
Thế là Bạch Vũ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gắp một miếng thịt hươu trong nồi bỏ vào trong bát của Lộ Lộ, đồng thời an ủi: “Lộ Lộ, lần này để cho muội muội. Muốn ăn hải sản còn không đơn giản sao? Chỉ là nếu ba đi bắt, thì không thể cùng các con ăn cơm, chơi đùa.”
"Chờ lần sau ăn nồi sắt hầm thì một mình ba ba sẽ kiếm cho con một con cua khổng lồ. Đến lúc đó không chỉ là càng cua, mà là cả con cua đều cho con ăn, thế nào?"
Lúc này Duyệt Duyệt có chút hối hận, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn đi! Muội cảm thấy nên để tỷ nếm thử trước, lần sau lại cho muội. Muội sẽ không tranh với tỷ.”
Nào biết được, Bạch Vũ khoát khoát tay, nói: “Không thể, Duyệt Duyệt! Nói được thì làm được, làm người thì phải thành tâm. Mặt khác ba nói với con, tiểu thông minh có thể dùng, nhưng mà đừng có dùng để lừa gạt người thân của mình.Lần này coi như là trừng phạt nhỏ dành cho con.”
Duyệt Duyệt cúi gằm mặt, sau đó vùi mặt nhỏ vào bát, giả làm đầu bếp.
Trái ngược hoàn toàn với điều này, đương nhiên là Lộ Lộ. Mặt mũi nàng tràn đầy hưng phấn và chờ mong, nói thẳng với Bạch Vũ: “Cảm ơn lão cha!”
Sau đó quơ lấy thịt nai bỏ vào trong miệng.
Lúc này, trong đầu của Bạch Vũ xuất hiện một tiếng đinh đông.
“Xét thấy túc chủ làm cơm trưa phong phú, giúp tăng thêm tình cảm với nữ nhi. Hơn nữa đổi mới giá trị của chúng nữ nhi, truyền bá năng lượng tích cực, vì vậy ban thưởng!”
“Thưởng một thần kiếm Nguyên Thiên Thương, một bộ vô cực Hỗn Nguyên Ngự Thủy Pháp.”
Nội tâm của Bạch Vũ cả kinh.
“Mẹ nó, lần này một pháo nổ hai lần, là hai cái pháp bảo!”
“Đã vậy còn là cấp bậc thần nguyên. Cái vũ khí cấp bậc này, trong thế giới Hồng Hoang cũng đã bị tổn thất! Không thể nói là mạnh kinh khủng nhưng cũng coi như là cấp bậc biến thái.”
Sau bữa ăn, Bạch Vũ quyết định thử xem chiêu thức và vũ khí này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Sau khi bọn nhỏ và Hoàng Thiến Hề lần lượt nghỉ trưa, hắn bước vào động tiên hư không trong kết giới, sau đó chuyển kết giới thành trạng thái phòng thủ trước khi rời đi.
Phần thưởng đầu tiên mà Bạch Vũ thử là thần kiếm Nguyên Thiên Thương.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thôi động thần lực của mình, nhận lấy sát khí của kiếm Nguyên Thiên Thương, chém về phía đỉnh núi khổng lồ phương xa, từ trong kiếm phóng ra một đạo ánh sáng màu tím đen san bằng ngọn núi với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Kiếm này chỗ lợi hại ở chỗ, mặt cắt của ngọn núi bị Bạch Vũ chém kia không có một chút nhô lên nào, đủ để thấy được sự sắc bén của lưỡi kiếm.
Đương nhiên ngọn núi này cũng không phải ăn chay, các ngọn núi trong kết giới đều bị Bạch Vũ rót thần lực vào. Thế giới ở đây có thể nói là một mô phỏng thế giới Hồng Hoang có một không hai.
Ở đây có thể đạt được hiệu quả gì thì ở thế giới Hồng Hoang cũng có thể đạt được hiệu quả như thế.
Còn lại chính là vô cực Hỗn Nguyên Ngự Thủy Pháp. Khi nghe được ba chữ ngự thủy pháp thì Bạch Vũ liền biết chiêu này là pháp thuật hệ nguyên túc. Đẳng cấp của vô cực Hỗn Nguyên cũng được coi là pháp thuật hệ Thủy đỉnh cấp trong Hồng Hoang.
Sau khi niệm chú, Bạch Vũ thúc giục nước biển trong kết giới bốc lên. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh Bạch Vũ đã xuất hiện một con rồng nước cao 100 mét.
Sau đó, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đung đưa trái phải. Dưới sự điều khiển của hắn, con rồng nước bắt đầu nhảy múa. Khi Bạch Vũ thu hồi pháp chú, con rồng nước trở lại mặt nước và hòa làm một với mặt nước.
“Đồ tốt quả nhiên là khác biệt! Xem ra lần này hệ thống ra sức thật rồi!”
Pháp bảo này vô luận cho ai cũng có thể để khiến người đó leo lên một tầm cao mới.
Vì vậy, hắn đặt pháp bảo trên giá sách trong động thiên luyện công khác, rồi lao ra khỏi kết giới.
Lúc này, trên bầu trời phía trên động thiên khác, Tam Thanh hữu nhân đã có mặt toàn bộ.
Bọn hắn lần theo cỗ tiên khí mãnh liệt mà đuổi theo đến đây.
Cũng do ba người bọn hắn có bản lĩnh này, nếu là người khác, đoán chừng đã sớm mất dấu rồi.
Bây giờ có một hòn đảo được bao quanh bởi một kết giới trong động thiên khác, đảo này được Bạch Vũ đặt tên là Vân Khi.
Từ trên trời hòn đảo nhìn xuống, mây cầu vồng lẫn lộn, hào quang tràn ngập bốn phía. Thú vật và ác điểu* ung dung tự tại, giống như một thế giới Hồng Hoang cỡ nhỏ, thậm chí có thể nói siêu việt cả thế giới Hồng Hoang.
(*: Loài chim dữ)
Bởi vì trong thế giới Hồng Hoang, việc chém giết là không thể tránh được, nhưng ở đây Trùng-Ngư-Điểu-Thú* thân như một nhà, vô cùng hài hòa.
(*: côn trùng, cá, chim và thú)
“Nơi tốt! Nơi tốt! Không ngờ trong Hồng Hoang lại có một nơi trân quý như vậy. Làm sao mà bây giờ chúng ta mới biết được? Quả là thiển cận......”
Lão tử Lý Nhĩ không ngừng lắc đầu nói.
“Đúng vậy, sư huynh! Nếu chúng ta tu hành ở đây thì chỉ cần hơn mười năm là đã có thể đạt được tu vi như bây giờ, chứ đâu cần đến hàng vạn năm."
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nói những lời tương tự.
Quả thực, thế giới do Bạch Vũ tạo ra này cực kỳ hiếm thấy trong toàn bộ Hồng Hoang.
Cho dù là Tam Thanh đạo hữu, trong hàng vạn năm tu hành thì trong phạm vi triệu vạn dặm của thế giới Hồng Hoang cũng là lần đầu thấy.
Thế nhưng Lý Nhĩ lại nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Nơi đây có thánh linh như thế, nhất định là có người cố tình làm. Không biết các ngươi có thấy không, những tiên hạc này chắc hẳn cũng có thể bay ra khỏi hòn đảo này, nhưng chúng lại chỉ bay lượn không xa trên hòn đảo. "
"Cho nên ta cảm thấy nơi này nhất định là nơi cao nhân thanh tu, hơn nữa nơi đây cũng có pháp trận tạo thành kết giới.”