• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Vũ thầm nghĩ chắc người này nhìn thấy suy nghĩ của mình nên không dám tiếp tục lỗ mãng.

Mà ông ta lại mời mình đi hàn xá và biểu thị kính ý của mình, từ đó có thể thấy được người trước mắt này đã hoàn toàn sợ hãi hắn.

Nhưng Bạch Vũ lại Vân Đạm Phong Khinh(*) nói: "Chỗ của ngươi, ta sẽ không đi! Tuy nhiên… ngươi cũng đi không được."

(*): Lãnh đạm như mây trôi, lạnh lùng như gió thổi.

“Vâng! Vâng! Vâng! Tiểu Tiên cũng không muốn đi, mặc cho Đại Tiên phân phó!"

"Người mà ngươi vừa làm thương tổn chính là nữ nhi của bản tôn. Hiện tại ngươi lại muốn mời ta đến đó uống một chén, ta cảm thấy có phải là không quá lễ phép hay không? Nếu như người muốn mặc ta phân phó, vậy ta chỉ cần một mạng này của ngươi!"

Bạch Vũ muốn mạng của mình? Lúc này hắn đang nói nhảm sao?

"Tiên hữu, nói giỡn không vui, cái gì mà muốn mạng..."

Hiện tại Tử Khí đạo nhân đã biết người trước mắt này căn bản không phải là người tới cướp đoạt bảo vật.

Hắn chính là phụ thân của ba tiểu Phượng Hoàng vừa rồi!

“Không có khả năng! Tuyệt đối là không có khả năng!”

Trong chốc lát, trong con mắt của ông ta tựa hồ đã thấy được bộ dáng lúc tử vong của mình .

Nhưng ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng. Dù sao có ai lại để cho một tiểu cô nương cấp bậc Thái Ất Kim Tiên lái cực phẩm Thần Chu phi hành? Nên chỉ có thể nói chiếc thuyền Thần Chu này là tài sản riêng của nhà mình.

Vậy nên ông ta nhanh chóng chắp tay trước ngực, nói: "Đại Tiên, cầu ngài tha mạng! Ta thật sự không biết ba nữ hài kia là hài tử của ngài, nếu ta biết ta nhất định không dám mạo phạm!”

Ánh mắt Bạch Vũ vẫn đầy sát khí như cũ, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nói nhảm nữa mà nên chuẩn bị hậu sự của mình thì hơn! Kiếp sau lại đến xin lỗi ta đi.”

Tử Khí đạo nhân trăm phương nhận lỗi nhưng Bạch Vũ vẫn vô tình từ chối.

Tuyệt đối không được, nếu tiếp tục chờ ở chỗ này thì chỉ có thể biến thành quỷ dưới đao của Bạch Vũ.

Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, tu vi của mình nói như thế nào cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên, tóm lại thực lực vẫn có. Lại nói, trong tay mình còn có pháp bảo và áo thuật, nói không chừng áo thuật của mình chính là khắc tinh của người trước mắt.

Nếu đã bị bức vào tuyệt cảnh thì không bằng liều chết đánh một trận.

Ông ta miễn cưỡng di chuyển về phía trước hai bước, nói: "Nếu ngươi đã không nhận, vậy chớ trách ta vô tình!”

Vừa dứt lời, trên tay ông ta đã biến thành màu tím đen, nhất thời biến mất trước mặt Bạch Vũ.

Chờ Khi Bạch Vũ nhìn thấy ông ta, ông ta đã xuất hiện cách Bạch Vũ một thước.

Nhưng Bạch Vũ vẫn bất động thanh sắc, trong chớp mắt dựng thẳng ngón trỏ đung đưa trái phải, nói: "Trình độ như vậy mà dám xưng là Đại La Kim Tiên? Nực cười, nực cười!”

Chỉ thấy Bạch Vũ vươn ngón tay ra, hướng phía trước vẽ ra một cái thủ thế X.

Đột nhiên một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang vọng trong chín tầng mây.

Lại nhìn Tử Khí đạo nhân, thân thể và không gian cùng nhau vỡ vụn, chỉ còn lại gương mặt nhìn như cực kì sợ hãi.

Thân hình nghiền nát của Tử Khí đạo nhân từ bên người Bạch Vũ xẹt qua, sau đó mặt ông ta cũng hóa thành bột phấn, theo gió bắc sau lưng Bạch Vũ thổi về phía nam...

Từ nay về sau, trong thế giới Hồng Hoang này đã không còn khí tức của Tử Khí đạo nhân.

Bạch Vũ nhẹ nhàng xoay người, nhìn Thần Chu đang nhanh chóng tiến về phía xa, hắn híp mắt âm thầm nói: "Các con, đừng cô phụ dụng tâm lương khổ của ba nha!”

Trên thực tế, Bạch Vũ cũng không muốn giết chết Tử Khí đạo nhân mà là do thời khắc nữ nhi gặp phải nguy cấp, bất đắc dĩ mới phải lựa chọn.

Vốn chỉ là cho rằng Tử Khí Đạo Nhân muốn hù dọa nữ nhi một chút, sau đó sẽ thả các nàng đi, nhưng thật không ngờ ông ta lại nổi lên ác tâm.

Nếu ông ta buông tha cho ba nữ nhi bảo bối của hắn thì nói không chừng hắn có thể buông tha cho ông ta, nhiều lắm cũng chỉ là đánh ông ta bầm tím mặt mũi như Thông Thiên Giáo Chủ mà thôi.

Vậy vì sao Bạch Vũ lại không xuất hiện trước mặt ba nữ nhi, vừa vặn mượn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Kỳ thật chuyện đó có quan hệ rất lớn với tính cách của Bạch Vũ, hắn không hy vọng ba nữ nhi từ nhỏ đã bị chém chém giết giết hun đúc, như vậy chỉ có thể gia tăng tính bạo lực của các nàng.

Sau cùng, Bạch Vũ vẫn hy vọng bọn chúng có thể ôn nhu săn sóc như lão bà Hoàng Thiến Hề vậy.

Mà điểm trọng yếu nhất chính là khi hắn ở trước mặt nữ nhi vẫn luôn là mặt mũi hiền lành, bao nhiêu năm mới thiết lập được cứ như vậy sụp đổ trong nháy mắt sao? Lợi bất cập hại!

Lộ Lộ tính cách nóng nảy, tranh cường hiếu thắng, thích tranh thắng thua.

Nhị nữ nhi Duyệt Duyệt lại là một tiểu cô nương phúc hắc, cho nên nếu hai người bọn họ thật sự muốn giống như hắn thì chỉ sợ cuối cùng chính là người lật tẩy hắn.

Một nơi nào đó ở Nam Hải.

Lộ Lộ, Tinh Tinh, Duyệt Duyệt đã thoát ly hiểm cảnh.

Tất cả đều có mồ hôi lạnh trên mặt.

“Thật là hữu kinh vô hiểm!”

"Đúng vậy! Nếu không có Thần Chu bảo hộ thì nói không chừng hiện tại chúng ta đã là lương thực của người ta rồi!"

Lộ Lộ không ngừng vỗ vỗ ngực nói.

Duyệt Duyệt trầm tư một lát, sau đó nói: "Tỷ tỷ, chúng ta thu lại Thần Chu đi!”

“Hơn nữa ba người chúng ta cũng phải che dấu khí tức của Phượng Hoàng tộc, như vậy thì mới không bị người ta theo dõi."

"Thần Chu lớn mà nhanh, năng lượng lại càng vô cùng vô tận, chúng ta sử dụng Thần Châu phi hành, quá nổ mắt."

Lộ Lộ cũng không ngừng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Vừa rồi cái đạo nhân kia chính muốn bảo vật chính Thần Chu này, hơn nữa là do nó bại lộ trước nên mới đưa tới tai bay vạ gió.

Tinh Tinh nhỏ như vậy đối với cảnh tượng vừa rồi hiển nhiên đã cảm thấy sợ hãi, vì thế liền nói: "Tỷ tỷ, chúng ta không nên ở chỗ này! Ai biết sau này còn có thể xuất hiện người đáng sợ hơn hay không? Chúng ta vẫn là nhanh chóng về nhà đi!”

Lộ Lộ vuốt ve đầu Tinh Tinh, an ủi nói: "Tinh Tinh, không cần sợ hãi, hai tỷ tỷ đều sẽ bảo hộ muội!"

Vừa dứt lời, sau đó nàng lại cười bổ sung: "Cho dù không có chúng ta thì không phải còn có Thần Chu sao? Đánh không lại chúng ta liền chuồn đi, xem ai còn có thể đuổi theo?”

Duyệt Duyệt cũng không muốn trở về Động Thiên Phúc Địa ở Đông Hải.

Lần này bọn họ đã hao tổn sức lực chín trâu hai hổ mới chuồn ra khỏi "lồng giam" thì làm sao có thể dễ dàng nói đi là đi? Theo lời của nàng nói chính là: " Ta còn chưa chơi chán đâu.”

“Tinh Tinh, muội thật sự không cần lo lắng! Chúng ta chỉ cần ở bên ngoài thêm một canh giờ nữa liền về nhà, thế nào? Để không phải gặp nguy hiểm vậy chúng ta hành động theo điệu thấp là tốt nhất.”

Thấy đến hai tỷ tỷ đều không muốn đi nên Tinh Tinh đành phải bất đắc dĩ nói một tiếng "Ai".

Chỉ là nội tâm của nàng vẫn cho rằng thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng lại càng hung hiểm hơn.

Hơn nữa nếu như nàng vẫn như cũ không chịu buông tha thì hai tỷ tỷ nhất định sẽ tức giận.

Vì vậy, nàng chọn im lặng và tiếp tục ở lại trên Thần Chu.

Lúc này Bạch Vũ cũng đã đuổi kịp Thần Chu, hắn vẫn như cũ chọn ở trong cột buồm âm thầm quan sát.

Hắn nghe xong cuộc đối thoại vừa rồi của các tiểu nha đầu thì không khỏi nở nụ cười.

Lá gan của Lộ Lộ và Duyệt Duyệt thật sự là theo bản lĩnh và tuổi tác tăng lên từng ngày.

Rõ ràng vừa rồi mạng nhỏ đã sắp không còn vậy mà còn muốn tiếp tục mạo hiểm. Mà hiện tại chính mình âm thầm bảo hộ chỉ khiến bọn chúng ngày càng kiêu căng, kiêu ngạo. Hơn nữa nếu không thật sự gặp phải hiểm cảnh không cách nào thoát thân thì các nàng tuyệt đối không biết thế giới Hồng Hoang hiểm ác ra sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK