Mà Duyệt Duyệt cũng lôi cánh tay của ba mình nói: "Ba, vẫn là ba sảng khoái nhất, ba nhanh chóng nói trò chơi này chơi như thế nào đi?”
Bạch Vũ búng tay một cái, ngay sau đó một khối lập phương được làm thành từ cây trúc, từng cái từng cái rơi trước mặt bọn họ.
3 nữ nhi không ngừng gãi đầu, hỏi: “Ba, cái này là cái gì nha?”
Bạch Vũ vừa búng tay vừa nói: “Nếu các con đã nói Tranh Thượng Du không công bằng, như vậy 4 người cùng nhau chơi chung quy cũng coi như công bằng đi.”
“Khống chế gia tăng số lượng bài, dung luyện chính mình, còn không cho người nhìn thấy. Hơn nữa quy tắc càng thêm phức tạp nên cơ chế tuyệt đối là công bằng."
Chỉ trong chốc lát, một số khối gỗ được chế tác tinh xảo, vẽ các loại hoa văn, càng chồng càng nhiều, dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Ngay cả thê tử của hắn cũng bị hấp dẫn tới, nhìn chằm chằm vào đồ án.
Hai tay của Lộ Lộ nâng cằm lên, nằm rạp trên mặt đất nhìn lão ba của mình biến ra từng khối lập phương, mà trong lòng không khỏi hỏi: “Lão ba, những vật này là cái gì nha?”
Bạch Vũ không chút do dự đáp: “Thứ này được gọi là mạt chược.”
Trong lúc nói chuyện, cả một bộ mạt chược được Bạch Vũ biến ra.
Sau đó Bạch Vũ mỉm cười đem quy tắc cơ bản của mạt chược nói cho ba nữ nhi và lão bà của mình.
4 người này nghe xong thì trong lòng tràn đầy chờ mong, không ngừng ma quyền sát chưởng.
Trong mắt bọn họ, chỉ nghe Bạch Vũ nói thì còn thiếu rất nhiều, chỉ khi thật sự chơi thì mới biết được cái mạt chược này rốt cuộc là cái gì.
Duyệt Duyệt không kịp chờ đợi nên đã cầm mạt chược lên rồi nói với Bạch Vũ: “Lão ba, dù ba có kể một ngàn, một vạn lần thì cũng không bằng chân chân thật thật làm một việc. Không bằng chúng ta mau chơi đi.”
Duyệt Duyệt tự nhận mình có chỉ số IQ cao cho nên nàng muốn làm người đầu tiên chơi.
Nhưng mà Bạch Vũ cũng không vội đáp ứng nữ nhi của mình, mà làm một cái thủ thế, sau đó nói: “Đừng vội! Hãy nghe ba nói tỉ mỉ lại quy tắc chơi một lần nữa.”
“Ai nha, còn phải nói lại quy tắc gì sao? Ba, vừa rồi ba đã nói quá rõ ràng rồi.”
Nữ nhi nhỏ nhất - Tinh Tinh cũng đứng ra.
"Đến nỗi thắng như thế nào con cũng đã nghe rõ ràng thì hai tỷ tỷ làm sao có thể không rõ ràng đây?"
Sau đó, nàng nói lại quy tắc mà Bạch Vũ vừa nói.
Nên đánh cái gì? Nên xáo bài thế nào? Ra bài như thế nào, làm làm thế nào để rơi bài….nàng thuật lại toàn bộ mà không sai một chữ nào.
Bạch Vũ sợ hãi thán phục, tuy tiểu cô nương này chỉ mới gần hai tuổi, nhưng trí nhớ so với hắn còn mạnh hơn.
Nhưng sau khi Bạch Vũ nghe Tinh Tinh nói xong quy tắc thì bổ sung một câu: "Ba còn chưa nói với các con người thắng sẽ nhận được gì, thua sẽ ra sao, chẳng lẽ các con không muốn biết sao?”
Ánh mắt của ba nữ nhi tràn đầy chờ đợi nhìn Bạch Vũ.
Trong nháy mắt, từ trong tay của Bạch Vũ biến ra một cây bút lông, lúc này trên bút lông phủ đầy mực.
Bạch Vũ ném bút lông lên không trung, sau đó lại đưa tay bắt lấy, hắn nói: "Ai thua phải vẽ một tiểu Ô Quy lên trên mặt hoặc cũng có thể là vẽ gạch chéo, các con thấy cái nào thì tốt?”
Lộ Lộ đứng ra nói: "Con nghĩ vẽ tiểu Ô Quy sẽ tốt hơn! Như vậy thì chúng ta còn có thể rèn luyện bản lĩnh hội họa, chứ gạch chéo thì không có ý nghĩ gì!”
Duyệt Duyệt luôn luôn nói ngược lại nhưng lúc này nàng cũng đồng ý với cách làm của đại tỷ mình.
Mà Tinh Tinh thì niên linh còn quá nhỏ nên cũng không có phán đoán gì, vì thế nàng cũng đồng ý với lời của đại tỷ.
"Được! Nếu mọi người đã định ra quy tắc thì bây giờ chúng ta bắt đầu chơi. Chỉ cần ai thua liền vẽ tiểu Ô Quy trên mặt. Nhưng mà bọn nhỏ, ba phải nói cho các con biết, mực bôi trên cây bút này cũng không phải là mực nước bình thường."
"Trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào có thể rửa sạch được! Dù sao chúng ta chơi cái mạt chược này cũng phải có thắng có thua, chờ đến khi chúng ta chơi mấy vòng thì sẽ biết ai là người thua nhiều nhất. Người thua không chỉ phải vẽ vương bát lên trên mặt mà còn phải học vương bát bò."
Nhưng sau khi Bạch Vũ nói xong, hắn hồi tưởng lại quy tắc thắng thua mà mình vừa nói.
Trong nhất thời, hắn cảm giác mình đã tự đào một cái hố cho bản thân, vô luận là ai thua đều sẽ làm tiểu Ô Quy, như vậy không phải là đang mắng hắn chỉ là một đại vương bát sao?
Lúc này, ba tỷ muội nhìn nhau, rõ ràng là ai thì cũng đều không muốn bị vẽ tiểu Ô Quy lên mặt, nữ hài tử lại càng như thế.
Nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên người Bạch Vũ.
Ba tỷ muội giao lưu ánh mắt với nhau, gật đầu một cái, xem ra lần này ba tỷ muội bọn họ phải toàn lực hợp tác rồi.
Chỉ cần cuối cùng ba người bọn họ đều không trở thành kẻ thua cuộc mà để phụ thân thua thì cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một kẻ thua cuộc, làm vương bát bò trên mặt đất, vậy hãy dành cho phụ thân của bọn họ đi!
Bạch Vũ lộ ra nụ cười lúng túng, hắn thầm nghĩ ba tiểu bằng hữu mà mình sinh ra này, thật đúng là cổ linh tinh quái.
Bây giờ tuổi tác của mấy người bọn chúng cộng lại vẫn chưa đến 20 tuổi vậy mà lại muốn trêu chọc ba mình. Sau này, nếu thật sự dạy bọn chúng pháp thuật thì khi ba người bọn chúng hợp lực lại chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ?
Ai bảo bọn chúng là hài tử của hắn chứ? Thông minh lợi hại như vậy, chắc chắn là giống hắn! Nghĩ tới đây, trong lòng của Bạch Vũ không khỏi vui vẻ như nở hoa.
Ngay sau đó, bọn họ liền tiến vào vấn đề chính.
Ván thứ nhất là để chơi thử cho nên mấy đứa nhỏ cũng không phát huy thực lực của mình, ngược lại là Bạch Vũ tạo nên thành tựu, đoạt được khởi đầu tốt đẹp.
Nói xong Bạch Vũ đưa bút trong tay của mình đảo quanh đầu ngón tay một vòng, sau đó nói với nữ nhi của mình: "Ba người các con đều thua, cho nên theo quy tắc đã đặt ra, ba phải vẽ một tiểu Ô Quy ở trên mặt của các con, các con đã chuẩn bị xong chưa?
Nói xong, Bạch Vũ mỉm cười tủm tỉm hướng bút lông về phía khuôn mặt của đại nữ nhi - Lộ Lộ.
Thế nhưng đại nữ nhi Lộ Lộ lại trốn tránh không cho phụ thân thực hiện được.
"Ba chơi xấu! Rõ ràng đã nói ván này không tính mà chỉ là chơi thử để tất cả mọi người đều thuộc quy tắc. Con chắc chắn trước đây ba đã chơi qua, bằng không sẽ không chỉ định những quy tắc này, cho nên không thể xem là ba thắng! Hơn nữa ba thân là phụ thân, không phải ba nên nhường chúng con một ván sao?”
Duyệt Duyệt cũng theo sát phía sau nói: "Đúng vậy! Ba không phải luôn luôn đề cao đức tính kính già yêu trẻ sao? Bây giờ chính là lúc ba biểu hiện rồi! Ha ha ha.”
Mà Tinh Tinh niên linh còn nhỏ lại tương đối chính trực, cho nên đối với chuyện ăn vạ, đương nhiên nàng sẽ không làm.
Tinh Tinh không lên tiếng mà chờ ba vẽ tiểu Ô Quy lên trên mặt của mình.
Chỉ là Bạch Vũ ngược lại, không tiếp tục vẽ lên mặt của ba nữ nhi.
Mà là nuốt một hơi, nghĩa chính ngôn từ nói: "Các con cầu tình quả thật khiến vi phụ thật là đau lòng. Nếu đã như vậy thì ba ba sẽ không cho các con một cơ hội, mà là cho các con ba cơ hội. Sau ba cơ hội, nếu như có ai thua thì ba ba sẽ làm thật.
Lộ Lộ và Duyệt Duyệt không khỏi lộ ra một nụ cười.
Duyệt Duyệt nắm lấy tay của Bạch Vũ nói: "Ba ba vẫn là tốt nhất, con cám ơn ba!”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Duyệt Duyệt một cái.
Sau đó đặt bàn tay nhỏ bé của nàng lên trên mạt chược và nói: "Được rồi, lão nhị! Con đừng có lôi kéo làm quen với ba! Nếu con thua thì cha cũng sẽ không lưu tình. Khuôn mặt nhỏ bé của con chuẩn bị vẽ tiểu Ô Quy đi! Ha ha ha."