Chỉ thấy Bạch Vũ dùng hai ngón tay chỉ vào mặt của Thông Thiên giáo chủ thì ngay lập tức sắc mặt của ông ta lại hồng hào như trước.
Các vết mẩn đỏ cũng biến mất.
Thông Thiên giáo chủ đưa hai tay lên sờ vào mặt mình, lộ ra một nụ cười. Dù sao thì ông ta cũng là một trong ba người sáng lập ra Đạo giáo, nếu mang bộ dạng kia đi ra ngoài thì không phải là để người ta chê cười sao?
Sau khi 4 người bước ra khỏi kết giới, mọi người ở bên ngoài kết giới đều tập trung sự chú ý vào 4 người này.
Bạch Vũ nở nụ cười rực rỡ, tâm trạng rất vui vẻ mà Thông Thiên giáo chủ thì giống như cười mà không phải cười, nụ cười đầy lúng túng.
Mà hai người lão tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thì căn bản là cười không nổi, nghiêm mặt đi ra cùng hai người bọn họ.
Lúc này ba nữ nhi của Bạch Vũ vui vẻ chạy đến trước mặt của ba mình.
Bạch Vũ lần lượt sờ sờ đầu của bọn chúng, đồng thời nói: "Sau khi ba giáo dục vị tiên tiên hữu này thì hắn đã nhận ra sai lầm của mình một cách sâu sắc."
“Hơn nữa còn muốn xin lỗi Tinh Tinh.”
Bạch Vũ nói xong, ánh mắt liếc về phía Thông Thiên giáo chủ.
Trên mặt Thông Thiên giáo chủ lộ ra vẻ không tình nguyện, nhưng vì một ánh mắt của Bạch Vũ nên Thông Thiên giáo chủ nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, sau đó mím môi nói: “ Các tiểu cô nương, xin hãy tha thứ cho hành vi lỗ mãng vừa rồi của lão phu. Lão phu ở đây bồi tội với các ngươi. "
Sau khi Thông Thiên giáo chủ xin lỗi xong, hai người Lý Nhĩ và Nguyên Thủy Thiên Tôn gần như đồng thời quay đầu sang một bên. Hiện giờ hai người bọn họ cũng rất xấu hổ.
Vốn cho rằng sau khi Thông Thiên giáo chủ đi ra sẽ phản kích, nhưng lại không nghĩ tới Tam sư đệ của mình cứ như vậy nhận lỗi. Bởi vậy bọn hắn cũng không thể tiếp tục ra tay.
Tuy nói ba người bọn họ là một thể, nhưng mà vừa rồi Thông Thiên giáo chủ và Bạch Vũ chỉ là một trận đấu một chọi một.
Điều này tương đương với một canh bạc trong Hồng Hoang, mà đánh bạc thì coi trọng có chơi có chịu. Tất nhiên, nếu Thông Thiên đã chịu thua thì hai người bọn họ cũng không tiện nói thêm gì.
Chỉ là sự thay đổi này đến quá nhanh, vừa rồi Thông Thiên giáo chủ còn có vẻ mặt khinh thường, nhưng hiện tại lại bị thực tết tát vào mặt một cái đầy vang dội.
Tinh Tinh nghe thấy Thông Thiên giáo chủ xin lỗi thì nhỏ giọng thì thầm: “Nếu ngài đã thừa nhận sai lầm mà ta lại không tha thứ thì chẳng phải sẽ bị người nói là lòng dạ hẹp hòi sao?”
Mà ở bên cạnh, Duyệt Duyệt cũng tiến lên một bước nói: "Nếu ngài đã nhận ra sai lầm của mình, vậy ta sẽ tha thứ cho ngài."
Mặc dù Lộ Lộ có chút không vui nhưng nàng cũng nói gì.
Một trong Tam Thanh vậy mà lại xin lỗi 3 tiểu nữ hài nhi. Điều này đối với ông ta quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mặc dù Thông Thiên giáo chủ không vui nhưng cũng phải che giấu, dù sao nơi này cũng là của Bạch Vũ.
Hơn nữa, phép thuật mà Bạch Vũ vừa sử dụng khiến bọn họ có chỗ cố kỵ. Cho nên bây giờ, khi đối mặt với thanh niên trước mắt này thì trong lòng của ba người bọn không có tự tin có thể đánh thắng được, mà người không phục nhất chính là Thông Thiên giáo chủ.
Lẽ ra người có cấp bậc giống như ông ta có thể đi ngang ở bất cứ đâu trong Hồng Hoang này, nhưng chính là ở trong kết giới này, bất kỳ pháp thuật nào thì ông ta cũng đều không khởi động được.
Chỉ là pháp thuật của Bạch Vũ cũng không phải không thể phá, chỉ là không thể tìm được huyền cơ trong đó.
Lại nói, Tam Thanh cũng không phải là người không giữ chữ tín. Bọn họ tự khoe mình là người đường đường chính chính, hành vi đánh lén thực sự làm người ta khinh thường nên quyết định nhịn xuống trước, sau này tính toán sau.
Nhưng thỏa thuận của họ là sau khi Thông Thiên giáo chủ xin lỗi ba nữ nhi của Bạch Vũ thì sẽ tới hai vị sư huynh luận bàn với Bạch Vũ nhưng mà lại bị Thông Thiên giáo chủ ấn nút tạm ngừng.
Vì nếu đánh không lại sẽ phải nói lời xin lỗi, vậy không bằng đi nhanh lên.
Ngay sau đó Thông Thiên giáo chủ chắp tay nói: “Bọn ta ở đây đã quấy rầy nên chúng ta về tiên sơn trước. Nếu có cơ hội thì ta còn muốn tìm ngài luận bàn. Lần bái phỏng tới nhất định ta sẽ thông tri cho ngài trước khi vào.”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Thông Thiên giáo chủ, tiện tay chắp tay xem như là đáp lễ. Ngay sau đó ba người Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn cưỡi mây đạp gió xông qua ra ngoài kết giới.
Lúc này kết giới cũng khởi động cơ chế tự động ngủ đông. Khi Bạch Vũ xuất hiện trong kết giới, cơ chế phòng ngự tự động sẽ chuyển thành cơ chế tự ngủ động. Tam Thanh càng bay càng xa, cuối cùng biến mất ở trong kết giới.
Nhìn thân ảnh 3 người rời đi, mặt mũi Lộ Lộ tràn đầy tức giận nói: “Lão ba, người này nhìn không giống như người tốt. Ba không nên giáo dục bọn họ mà ngược lại nên đánh bọn họ xuống đất."
“Để cho bọn họ biết hậu quả khi tự tiện xông vào nhà của người khác là gì.”
Duyệt Duyệt cũng theo sát tiết tấu của tỷ tỷ.
“Đúng vậy! Tỷ tỷ nói không sai. Đánh bọn họ là thủ đoạn nhưng mục đích thực sự là để họ biết rằng làm như vậy là không đúng, để sau này dù bọn họ đi đến địa phương nào thì cũng sẽ không gây phiền toái như vậy.”
Bạch Vũ che mặt, không ngừng lắc đầu.
Sau đó, hắn ngồi xổm bên cạnh hai tiểu nữ nhi của mình và đặt tay lên vai của chúng, nói: "“Hai người các con nha, tính cách thật giống tiểu nam hài. Tiểu nữ hài thì phải ôn nhu một chút. Mặc dù Phượng Hoàng chúng ta không chịu khi dễ, nhưng mà cũng phải làm một Phượng Hoàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, có biết không?”
"Con thấy đấy, cho đến bây giờ ba không hề chém chém giết giết mà chỉ giảng đạo lý cũng khiến họ phải ngoan ngoãn đầu hàng. Sức mạnh của giáo dục mạnh hơn nhiều so với việc động thủ. Các con hiểu không?"
Lộ Lộ bĩu môi, ngửa cổ lên, không nhịn được nói: "Rõ ràng là ba người này xông vào nơi ở của chúng ta. Bọn họ chính là kẻ xấu! Mà ba, không phải ba đã dạy chúng con muốn trừng trị cái ác, tuyên dương cái thiện thì phải dùng nắm đấm để giải quyết sao? Tại sao hiện tại ba lại nói muốn giảng đạo lý với bọn họ? "
Duyệt Duyệt dường như đã quên cảnh cùng đại tỷ tranh giành càng cua kia.
Lúc này, ngược lại thì nàng đã trở thành một fan trung thành của Lộ Lộ. Sau đó nàng đứng ở sau lưng của tỷ tỷ mình, vỗ bả vai của Lộ Lộ, nói: "Đại tỷ, tỷ nói câu này quả không sai, muội muội đặc biệt ủng hộ tỷ."
Ngay sau đó nàng dựng thẳng một ngón tay lên, rồi bổ sung: “Không sai! Giống như tỷ tỷ nói, chỉ cần là người xấu thì chúng ta lập tức chỉnh chết bọn chúng.”
Thấy tính khí của hai tiểu nữ nhỉ nóng nảy như vậy nên Bạch Vũ vội vàng nghiêm túc nói: “Hai người các con còn nói chưa xong sao? Người ta cũng đã nói xin lỗi rồi mà các con còn không buông tha. Như vậy thì sau này làm sao mà lấy chồng?”
“Lấy chồng là có ý gì? Cha, lấy chồng là cái gì? Về sau chúng ta không phải là người một nhà sao?”
Trong nháy mắt Bạch Vũ che miệng của mình.
“Ta quên mấy những tiểu tử này mới có mấy tuổi. Đợi đến khi đó cũng phải hơn ngàn năm.”
“Aizzz, thật là khiến người ta đau đầu.”
Chỉ là mỗi khi những tiểu tử này mỗi tăng thêm một tuổi thì bọn chúng càng ngày càng thành thục. Nghĩ tới đây, Bạch Vũ không khỏi lộ ra nụ cười như một lão phụ thân hiền từ.
Tinh Tinh từ nơi không xa chạy tới ôm lấy đùi của Bạch Vũ, liên tục tán dương.
"Thực ra con cảm thấy chiêu giáo dục bọn chúng tương đối lợi hại, không có chém chém giết giết, chỉ dùng miệng liền có thể thuyết phục đối phương. Đây nhất định là một loại tiên thuật không chiến mà thắng.”
“Nếu như không cần thôi động thể nội liền có thể chế phục đối phương thì không phải còn cao siêu hơn áo thuật sao?”
Chờ Tinh Tinh nói xong, Bạch Vũ sửng sốt một chút.
Ngược lại, tam nữ nhi của mình thực sự là cực kì thông minh. Nàng còn biết cả đạo lý không chiến mà khuất nhân chi binh đạo*.
(*: Đánh bại người khác mà không cần chiến đấu.)