Trên đỉnh núi Phượng Tê!
Hoàng Thiến Hề thấy tướng công của mình chơi đùa với nữ nhi thì tâm tình của nàng tựa hồ thập phần vui vẻ.
“Mụ mụ, người nhanh sử dụng pháp thuật hàn băng đi, ba ba muốn làm tiên quả Sa Băng cho chúng con!”
Lộ Lộ cười hì hì nói.
Hoàng Thiến Hề nghe vậy thì mỉm cười, sờ lên chóp mũi của tiểu nha đầu, lập tức cười mắng: “Hai tỷ muội các con thật là tiểu quỷ thèm ăn! Nhớ thương quả kia không phải là ngày một ngày hai đi?”
Nói tới đây thì Hoàng Thiến Hề lại nhớ tới tràng cảnh trước đây của hai tiểu nha đầu này khi ăn tiên quả Sa Băng.
Tiên quả trên núi Phượng Tê này, cũng không biết như thế nào mà bị Bạch Vũ phát hiện!
Thua thiệt hắn cũng nghĩ ra được, làm cái gì mà Sa Băng cho bọn nhỏ ăn!
Chỉ là, tiên quả này mặc dù rất ngon nhưng mà vì có thêm thuộc tính liệt Hỏa nên ăn được nhiều hay ăn ít thì phải dựa vào tu vi của bản thân.
Hiện tại tu vi của hai tiểu Phượng Hoàng còn thấp, đạo cơ càng bất ổn nên Hoàng Thiến Hề nào dám để các nàng ăn nhiều!
Mắt thấy ánh mắt của vợ mình lóe lên một chút do dự, Bạch Vũ không khỏi khoan thai cười nói: “Sa Băng mà pha loãng một chút thì với tu vi hiện tại của hai nha đầu này cũng có thể hóa giải thuộc tính liệt Hỏa.”
Cái gọi là tiên quả, vốn là sản phẩm của núi Phượng Tê!
Nói cách khác, đây cũng chính là ban thưởng được tặng kèm theo mà hệ thống dành cho hắn, cho nên nếu bàn về trình độ lý giải đối với tiên quả thì trong thiên hạ này chỉ sợ là không có người có thể hiểu rõ hơn Bạch Vũ hắn!
Cho nên, hắn thấy, biện pháp pha loãng Sa Băng vẫn là cực kỳ đáng tin cậy.
Chỉ là, xem ra Nhị nha đầu Duyệt Duyệt này, lại không muốn như vậy!
Chỉ thấy Duyệt Duyệt bĩu môi, hướng về phía Bạch Vũ le lưỡi nói: “Ba ba, con rất mạnh! Thuộc tính gì thì con cũng có thể hóa giải!”
Bạch Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, đành phải sờ lấy hai cái bím tóc của nữ nhi, trấn an nói: “Ba ba biết con rất mạnh! Ba chỉ là dùng Sa Băng làm gia vị mà thôi!”
Duyệt Duyệt tựa hồ có chút khó có thể tin nhìn xem Bạch Vũ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được ba mình công nhận thực lực của mình nên lúc này cao hứng trừng to mắt nói: “Ba ba, ba thật là thấy con rất mạnh sao?”
Tiểu ny tử một lòng muốn được phụ thân công nhận, bây giờ nghe được Bạch Vũ khích lệ thì nàng căn bản liền không phân biệt được thật giả mà bắt đầu cao hứng trở lại.
(Tiểu ny tử: Cô gái nhỏ)
“Tất nhiên, nữ nhi trong lòng ba vĩnh viễn là lợi hại nhất!”
Vẻ mặt của Bạch Vũ tràn đầy ý cười.
Kỳ thực Hắn cũng có thể hiểu được khát vọng được công nhận của nữ nhi nhà mình. Dù sao từ nhỏ đến lớn, có hài tử nào mà thần tượng không phải là phụ thân của mình đâu?
Có thể nhận được sự tán thành của cha mình, đây chính là vinh hạnh đặc biệt cao nhất!
Mắt thấy sự công nhận của mình vậy mà chọc nữ nhi vui vẻ như thế!
Bạch Vũ phát hiện lời giải thích của mình thật giỏi, thật đúng là một thiên tài!
Ngược lại bất kể nói thế nào, tốt nhất quyền giải thích luôn thuộc sở hữu của mình!
Bây giờ, Hoàng Thiến Hề thấy Bạch Vũ xảo diệu giảng giải lại có thể đem hài tử chọc cho cao hứng như thế!
Nàng không khỏi mừng thầm, vẫn là tướng công của mình có biện pháp!
Nhưng nghĩ đến thế đạo bên ngoài thì đôi mi thanh tú của nàng không khỏi hơi hơi nhíu lên!
Thật không biết thời gian tiêu diêu tự tại này còn có thể trôi qua bao lâu?
Hiện nay thiên hạ đại loạn, thế đạo nhân tâm nơi nào còn có thể chứa nữ nhi ngây thơ của mình!
Chỉ là, có thể vô ưu vô lự bao lâu thì tính toán bấy lâu!
Ít nhất, bây giờ còn có hai vợ chồng nàng che chở!
“Các con đi đến bên dòng suối nhỏ rồi ngồi xuống! Ai có định lực tốt thì chờ một lúc nữa ba ba sẽ làm tiên quả Sa Băng cho người đó trước!”
Hoàng Thiến Hề cười tủm tỉm đẩy ra hai đứa con gái, mà hai đứa con gái nghe có đồ tốt có thể ăn thì cũng không lo được nghĩ quá nhiều!
Hai nàng lập tức vui vẻ chạy tới ngồi bên dòng suối.
“Azz...... Chúng ta làm phụ mẫu, cũng không biết có thể bảo vệ bọn nhỏ đến khi nào?”
Hoàng Thiên Hề khẽ than thở một tiếng, trên mặt lập tức nổi lên mây đen.
Đối với chuyện này, Bạch Vũ thật sự cũng không biết phải làm sao, vẫn là bộ dáng tùy tiện nói: “Nương tử, chuyện này thì có gì để lo lắng? Cùng lắm thì, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hài tử. Người một nhà chúng ta vĩnh viễn không chia lìa là được rồi!”
“Nói thì nói như thế, nhưng nếu có một ngày, ta phải trở về trong tộc thì sao?”
“Tướng công, chàng cũng biết, ta chính là Thánh nữ của Phượng Hoàng nhất tộc. Bất kể nói như thế nào thì khi vừa sinh ra ta đã đang mang trong mình trách nhiệm đối với gia tộc! Huống chi, cao thủ trong tộc ngày càng lụi tàn...... Ta sợ thời gian gặp nhau cùng mọi người trong nhà không còn nhiều.”
Bạch Vũ nhìn vẻ mặt buồn bã của thê tử mình, hắn sao lại có thể không biết mặc dù lão bà của mình, người ở trong kết giới, nhưng trong lòng lại không giờ khắc nào là không lo âu cho an nguy của tộc nhân mình.
Lập tức, hắn hơi hơi do dự, rồi mở miệng trấn an nói: “Nương tử không cần phải lo lắng! Theo ý ta, mặc dù Phượng Hoàng nhất tộc ngày càng suy yếu, nhưng bất kể nói như thế nào thì cũng là một trong tam đại Thần tộc!”
“Chỉ cần không còn tham dự tranh bá với thế gian, ta nghĩ từ nay về sau chúng ta ẩn cư giang hồ, hẳn là không thành vấn đề lớn gì!”
Bây giờ, thiên hạ đại loạn, bách phế đãi hưng!
(Bách phế đãi hưng: Còn rất nhiều việc phải làm.)
Yêu Tộc Đế Tuấn bận bịu quản lý nên vẫn còn một chút thời gian.Trước đó, Yêu Tộc hẳn sẽ không dốc đại lực khí để truy sát Phượng Hoàng nhất tộc!
Nghe xong lời nói của Bạch Vũ, Hoàng Thiến Hề cũng hiểu đạo lý này, chỉ là nàng vẫn có chút bất an!
Nhất là nghĩ đến tam tộc Long-Phượng-Kỳ Lân, hiện tại lại phải lo lắng cho an nguy của bản thân. Nếu để cho lão tổ tông biết, chỉ sợ họ có thể tức giận đến mức phải nhảy ra từ trong quan tài!
Vừa nghĩ tới chuyện cũ của tông tộc, Hoàng Thiến Hề nhịn không được mở miệng nói:
“Tướng công, Phượng Hoàng nhất tộc thật sự không có cơ hội trở mình sao?”
Kỳ thực, nàng đã sớm biết đáp án. Thay vì hỏi tướng công, không bằng nói là hỏi chính mình.
Nàng đúng là muốn từ sâu trong nội tâm nhận được một đáp án, Phượng Hoàng nhất tộc đến cùng còn có cơ hội vùng lên hay không?
Chỉ là, đối với câu hỏi của thê tử, Bạch Vũ cũng không có trả lời thẳng. Dựa theo hướng đi của lịch sử mà hắn biết thì kết cục thường rất tàn khốc!
Phượng Hoàng nhất tộc chẳng những không thể quật khởi lần nữa mà sau này còn tuyệt tích giữa thế gian.
Đến mức người ở hậu thế, cũng không biết Phượng Hoàng chân chính có dáng dấp ra sao?
Cuối cùng ngoại trừ việc điển cố của phật giáo có nhắc về Phượng Hoàng Niết Bàn được mọi người biết rõ thì những chuyện khác của Phượng Hoàng đã không còn ai có thể bàm luận thêm.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta tin tưởng Phượng Hoàng nhất tộc của chúng ta, người hiền tự có thiên tướng!”
(Thiên tướng: Trời giúp)
Bạch Vũ một tay khoác lên vai của thê tử mình, ôn nhu trấn an nói.
Lập tức hai người thâm tình nhìn nhau, vuốt ve an ủi. Bạch Vũ bởi vì muốn xem bảo bối mà hệ thống tặng nên trước tiên quay về bên trong động phủ tu luyện.
Vừa vào động phủ, hắn tìm một chỗ trên giường ngọc rồi ngồi xuống, lập tức cùng ý niệm ở một chỗ!
Lúc này chỉ thấy một trận kiếm đồ hiện ra ở trước mắt, tru tà kiếm trận! Sát ý rả rích!
Trước kia khi hắn thức tỉnh thì hệ thống đã tặng cho hắn kết giới ở núi Phượng Tê. Có thể nói là giang hồ độn ảnh, ẩn núp vô hình!
Bây giờ lại lấy được tru tà kiếm trận này, cho dù gặp phải Đại La Kim Tiên thì cũng không phải sợ hãi!
Hiện tại có bảo vật một Công một Thủ trong tay, trong lòng của Bạch Vũ cảm thấy sức mạnh của mình không khỏi lại tăng thêm mấy phần!
Chỉ là, từ trước đến nay tru tà kiếm trận là bảo vật có linh khí cực kỳ kiêu ngạo. Nếu muốn khống chế được nó thì không phải cường giả Phi Kim Tiên trở lên thì không thể!
Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Vũ lại là ngoại lệ, có lẽ là bởi vì đây là do hệ thống tặng.
Hai cái bảo bối trong tay này, vô luận thứ nào, đều bẩm sinh mang theo khí tức của Phượng Hoàng, giống như trời sinh vốn đã thuộc về hắn.
Hắn đưa tay sờ một cái, lập tức sinh ra cộng hưởng!
Cảm giác này không khỏi khiến Bạch Vũ có chút đắc ý!
Hệ thống siêu cấp vú em của chính mình xem ra cũng rất tốt!