• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời giải thích của Lý Đại Long, văn Vũ đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”

Theo dòng người, Văn Vũ và mọi người đi đến nơi xảy ra chuyện. Xem náo nhiệt, đó là thiên tính của con người.

Lý Đại Long luôn ở bên cạnh Văn vũ nói về các bí mật của doanh trại.

Lý Đại Long cũng tự có sự cân nhắc của mình.

Nếu như Tôn Ngạo Thiên và Tang Bằng Phi có xảy ra xung đột, kết quả chỉ có đôi bên thiệt thòi, bản thân anh ta lúc đó, nếu như có thể ôm được một cái chân lớn, vậy thì sự an toàn của bản thân cao hơn nhiều rồi.

Mà doanh trại bây giờ, còn có ai có cái chân to lớn Văn Vũ hay sao.

“Mâu thuẫn của anh Tiểu Thiên và anh Phi thật ra có từ lâu rồi, ban đầu hầu hết mọi người trong doanh trại đều được anh Phi cứu, chúng tôi đều tự nhận định anh Phi là thủ lĩnh, nhưng Tôn Ngạo Thiên thì không biết gặp phải chuyện gì, thực lực tăng lên nhanh chóng, chớp mắt đã thành một người mạnh trong doanh trại rồi, mà còn có là chức nghiệp bí ẩn.”

Lý Đại Long đã thấy qua hồn thú của Văn Vũ, cũng có thể đoán ra Văn Vũ là chức nghiệp bí ẩn, theo thời gian, chức nghiệp bí ẩn cũng không còn quá kỳ lạ.

“Chuyện này cũng thôi đi, điều quan trọng là đầu óc Tôn Ngạo Thiên không tốt cho lắm, cứ luôn coi mình là nhân vật chính, muốn tranh vị trí thủ lĩnh của doanh trại tập trung, anh Phi tất nhiên đâu chịu, mâu thuẫn từ đó sinh ra.”

“Tôi nói, cái tên Tôn Ngạo Thiên này ở giai đoạn cuối của bệnh rồi, luôn cho rằng bản thân như trong tiểu thu thập huynh đệ, chỉ cần anh ta run người, chúng tôi sẽ phải phục tùng. Mà tôi thấy anh ta là một kẻ có cái tên khét tiếng phết, Tôn Ngạo Thiên, sao anh ta không thăng thiên luôn đi nhờ?”

Trong giọng nói của Lý Đại Long, đầy vẻ khinh thường Tôn Ngạo Thiên.

Văn Vũ cũng thấy cái tên thiếu niên này có vấn đề, cưới nói: “Sao mà anh biết, cái tên này không phải là cha mẹ đặt cho hay sao?”

Lý Đại Long trợn trắng mắt lên : “Đại ca, cậu thấy cha mẹ đặt tên cho con như này chưa? Nếu ghen tị ấy, thì đoản mệnh lắm.”

Văn Vũ lập tức nhìn Lý Đại Long đầy kỳ dị: “Cái cách giải thích này của anh, đúng là cao kiến nha, lại khiến cho tôi tin luôn đấy!”

Lý Đại Long cười ha ha, tiếp tục nói: “Thật ra cái tên Tôn Ngạo Thiên này trừ cổ quái ra, cũng không làm chuyện gì trái đạo lý cả, đặc biệt là loại chuyện giết người, hôm nay không biết bị điên gì, thật ra tôi và các chức nghiệp giả đều biết, không có chuyện gì, thì cố gắng không đứng về phía Tôn Ngạo Thiên.”

“Còn về Nhị Cương, đúng là không ra gì, dựa vào chút quan hệ với anh Phi, ở trong doanh trại bắt nạt nam ức hiếp nữ, tất nhiên, người bị bắt nạt đều là người bình thường, anh Phi cũng không quản lý cho lắm, lần này để Tôn ngạo Thiên xử lý đi, cũng coi như chuyện tốt.”

Văn Vũ và Lý đại Long đang vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau, thì đã đi đến nơi xảy ra chuyện được tu tập rất đông.

“Cái chỗ này, hình như đi qua rồi?”

Văn Vũ kỳ dị nhìn Lý Đại Long, thấp giọng nói.

Lý Đại Long nhìn đám người, mặt lập tức tắng bệch ra: “Vãi chưa, con mẹ nó, đây không phải nhà tôi hay sao? Cái con mẹ gì thế này, cái tên chó Nhị Cương này chơi gì vậy, chỗ nào không chết lại chết ở nhà tôi.”

Cùng với tiếng chửi rủa của Lý Đại Long, anh ta bước nhanh đến, đưa theo Văn Vũ và vài người nữa.

“Tránh ra mau, tránh ra hết cho tôi.”

Lý Đại Long đẩy hết mấy người bình thường xung quanh ra, mở cho Văn Vũ một con đường, mà những người bị Lý Đại Long đẩy đều là người bình thường, không dám nói một lời nào.

Giai đoạn mạt thế đã xuất hiện rồi!

Lúc Văn Vũ và Lý Toàn An, Lý Đại Long cùng mọi người đi vào vòng tròn, nhìn thấy một cảnh đao kiếm khá hay.

Tang Bằng Phi tức giận nhìn Tôn Ngạo Thiên, đao thép lấy ra rồi, nhưng chưa vung lên!

Tôn Ngạo Thiên phóng khoáng, một tay đang giữ áo sơ mi mặc cho Bạch Phỉ Phỉ thì đang quần áo không chỉnh tế khóc nức nở, vừa an ủi, vừa không thèm để tâm đến Tang Bằng Phi đứng đó.

Giữa hai người, một người đàn ông khỏa thân đang nằm, trên đầu có một vết thương lớn, đã chết từ lâu.

Văn Vũ nhìn một cái là biết chuyện.

Đúng là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân quen thuộc.

Nhị Cương là có ý đụng mỹ nhân, muốn cưỡng ép dân nữ, bị một nhân vật chính từ trên trời rơi xuống giết chết, giết chết tại chỗ, sao đó ôm Mỹ nhân đi.

Rồi anh em của kẻ xấu không vừa ý, muốn vì anh em báo thù.

Thật là một sự liên kết tuyệt vời, có thể viết thành tiểu thuyết rồi.

“Đúng rồi, Trưởng trấn Lý thấy sao?”

Văn Vũ nhìn Lý Toàn An đứng bên cạnh gương mặt khó coi, hỏi thẳng.

“Còn thấy sao được, một người đổi một người, tôi thừa nhận. Cái con chó cái này, đừng để tôi tìm được cơ hội.”

Trong mắt Lý Toàn An hiện lên vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm Bạch Phỉ Phỉ, ông ta đã nhìn ra rồi, Bạch Phỉ Phỉ, đã ôm được một cái chân lớn, tất nhiên không cần bản thân ông ta nữa.

“Ồ, đúng rồi, trưởng trấn Lý, ông còn nhớ không? Tôi nợ ôm một ân tình, đứng qurrm dùng nó!”

Văn Vũ nhếch môi nở ra một nụ cười khó hiểu, khiến Lý Toàn An hơi ngơ ra.

“Là sao người anh em Văn Vũ?”

“Ha ha, lát nữa ông hiểu thôi.”

Văn Vũ nói xong, cũng không giải thích gì nhiều, nheo mắt cười rồi nhìn chuyện xảy ra trước mắt.

“Tiểu Thiên, tôi đây trước giờ đối xử bạc với cậu lắm sao.”

Tang Bằng Phi phá vỡ sự im lặng.

---

THÔNG BÁO

- Đẩy 300KP hoặc Ủng hộ 1000 TLT tặng 30 chương

- Đẩy 500KP hoặc Ủng hộ 5000 TLT tặng 100 chương

- Đẩy 1000KP hoặc Ủng hộ 10000 TLT tặng 200 chương

(SẼ BẠO CHƯƠNG NẾU TỔNG SỐ ỦNG HỘ CỦA CÁC BẠN ĐẠT YÊU CẦU. MỖI NGƯỜI HÃY ĐÓNG GÓP MỘT ÍT ĐỂ ĐỌC FULL NHANH HƠN. MÌNH CÁM ƠN ^^)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK