• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Văn Vũ cũng không biết, nếu như không có bốn người trước mặt thì cậu mãi mãi không thể bước vào được bên trong.

“Đại ca, sao lại có người vào đây? Không phải bảo địa này do chúng ta mở sao?”

Lâm Lập nhìn chằm chằm Văn Vũ, ánh mắt cứ như đang nhìn một tên ăn trộm.

“Làm sao ông đây biết được, nhưng mà cũng không nói là không được cho người khác vào, phải không?” Quan Đào gãi đầu, nhìn thấy Văn Vũ cũng vô cùng phiền não.

“Tiểu Bình, nên làm thế nào đây?” Quan Đào ném vấn đề phức tạp này cho vạn Bình.

Vạn Bình yên lặng nhìn người đàn ông xuất hiện ở phía xa.

Dáng người cao gầy, trang bị khá đầy đủ. Nhìn qua có cảm giác người này là một kẻ dám nghĩ dám làm, hơn nữa sức chiến đấu cũng rất mạnh mẽ.

Đặc biệt là quả cầu nhỏ trên vai làm cho người này càng thêm thần bí hơn. Ánh mắt người này nhìn bọn họ cũng vô cùng bình tĩnh, chứ không hề căng thẳng thận trọng.

Đây là lí do vì sao Vạn bình không dám hành động hấp tấp.

“Đừng manh động, trước tiên xem thực lực của đối phương rồi nói tiếp. Hơn nữa mọi người cũng thấy quy tắc ghi trên trụ đá rồi. Nếu người này không đủ thực lực thì chờ ra ngoài chúng ta sẽ giết cậu ta, cướp ít đồ. Bây giờ Lâm Lập vẫn chưa có trang phục bảo hộ!”

Nếu ai coi những người trước mắt là những người hiền lành vô hại là hoàn toàn sai lầm.

Bọn họ âm thầm giao tiếp với nhau.

Quan Đào bước lên một bước: “Người anh em phía đối diện không cần phải lo lắng. Chúng tôi cũng chỉ vừa mới đi vào cách đây không lâu. Trong bảo địa có một quy tắc, đó là không cho phép con người tàn sát lẫn nhau. Thế nên người anh em, cậu cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của mình đâu.”

Quan Đào nói rất chân thành, cộng với vẻ mặt trung thực và ưu nhìn của mình làm cho người ta tin tưởng mấy phần.

Nhưng Văn Vũ lại khịt mũi coi thường. Nói đùa cái gì thế? Lo lắng đến vấn đề an toàn của cậu? Nếu không phải Văn Vũ biết bảo địa như thế nào thì đã sớm làm thịt mấy người này rồi, làm gì đến lượt họ đứng đây nói nhiều.

Kiếp trước Văn Vũ lăn lộn một năm không phải vô ích. Chỉ cần nhìn qua cũng biết những người trước mặt nếu không phải là những kẻ tội ác tày trời thì cũng không phải hạng người tốt lành.

“Nhưng mà, nếu như thấy được cái gì tốt thì bảo địa cũng không để các người mang đi đâu.”

Văn Vũ giật giật khóe miệng, không để ý tới bốn người đối diện mà đi thẳng đến trụ đá trước lôi đài.

Chỉ cần thông qua tư thế đứng và hô hấp, Văn Vũ có thể hiểu đại khái tố chất của những người ở đây.

Đây là kinh nghiệm đời trước của cậu, tất nhiên chỉ giới hạn cho các chức nghiệp giả cấp một, bởi vì Văn Vũ quen thuộc với giai đoạn này nhất.

Người mạnh nhất trong số bốn người kia là người đàn ông to con đứng ở phía trước. Tố chất thân thể có thể được 4 điểm, khoảng này đã có thể gọi là cao thủ.

Người cầm cung tên đứng sau anh ta cũng được 3 điểm.

Còn hai người còn lại là chức nghiệp giả bình thường, chưa được đào tạo.

Nói chung cũng là một tiểu đội mạnh.

Nhưng ở trước mặt Văn Vũ thì cũng chỉ như tôm cá mà thôi.

Văn Vũ chạm vào trụ đá, đọc những quy tắc về bảo địa.

“Quy tắc thử thách bảo địa như sau:

Ở trong bảo địa không được công kích nhau, nếu làm trái sẽ bị dịch chuyển tức thời ra ngoài, đồng thời tước đoạt tất cả những đồ đã được thu hoạch trong bảo địa.

Người sống sót có thể thông qua trụ đá tiến vào võ đài khiêu chiến, các thử thách sẽ tăng dần theo cấp độ.

Xin lưu ý: Một khi bắt đầu khiêu chiến thì chỉ khi nào kết thúc mỗi giai đoạn mới có thể chọn thoát ra. Người chơi hãy lượng sức mà làm, một khi bắt đầu khiêu chiến thì không có cách nào kết thúc.

Vượt qua các màn khó nhất định sẽ nhận được bảo vật cuối cùng, sau đó bảo địa sẽ bị đóng vĩnh viễn.

Mỗi người chỉ có một cơ hội khiêu chiến.”

Đây là lần đầu tiên Văn Vũ tiếp xúc với khiêu chiến bảo địa. Kiếp trước cậu còn không có tư cách động vào bảo địa.

“Bảo vật cuối cùng?” Văn Vũ nhìn thấy mấy chữ này thì không nhịn được nhíu mày.

“Thú vị đấy!”

Lần này Văn Vũ quyết tâm giành được bảo vật cuối cùng.

Chỉ là không biết cấp độ khó khăn ở đây như thế nào. Nếu đây là bảo địa cấp một thì chắc cũng có giới hạn.

Văn Vũ nhìn bốn người bên cạnh, nói thẳng.

“Các anh tới trước, vậy thì mời các anh lên trước.”

Thấy Văn Vũ ra dấu mời, bốn người nhóm Quan Đào hơi do dự.

“Vạn Bình? Làm sao bây giờ?” Quan Đào biết thời điểm này không phải lúc để mình đưa ra quyết định, thế nên dứt khoát hỏi Vạn Bình.

“Vạn An, em đi đi.” Vạn Bình nói với em trai.

Vạn Bình cũng có kế hoạch của riêng mình, bên này có bốn người thì cũng coi như có bốn cơ hội để thử sức.

Chưa biết tình hình trước mắt như thế nào thì để bên mình tìm hiểu tình huống trước, như thế cũng có lợi cho ba người thử thách phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK