“Trưởng trấn Lý.” Không để ý ánh mắt sợ sệt kinh hoàng của người xung quanh, và tiếng la hét của một số phụ nữ và trẻ em vẫn chưa đổi nghề, Văn Vũ nói thẳng với trưởng trấn Lý.
“Tôi hứa với Tôn Thuỵ Tinh, bảo vệ doanh trại này, cho tới tối nay. Nếu để ông đưa người đi, vậy thì cả doanh trại này dĩ nhiên không tồn tại nữa. Còn tôi, coi như phản bội lời hứa, vậy thì không được.” Văn Vũ lắc đầu.
“Tôi mặc kệ chính phủ, đồ ăn mà ông nói lúc nãy rốt cuộc là thật hay giả. Người trong doanh trại này, không ai được phép đi trước khi trời tối.”
Trưởng trấn Lý đầu tiên liếc nhìn Độc nhãn bên cạnh Văn Vũ, lại nhìn sang đám cấp dưới của mình, vẻ mặt cũng không còn tươi cười nữa.
Người liều lĩnh giải quyết, nhưng Người liều lĩnh có thực lực mạnh mẽ, chắc chắn là phiền phức lớn.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Trưởng trấn Lý nheo mắt nhìn Văn Vũ. Tuy con chó lớn nhìn rất mạnh, tuy nhiên quả cầu nhỏ đen trên vai của Văn Vũ xem ra rất thần bí, nhưng bên cạnh mình có hàng trăm chức nghiệp giả.
Nghĩ tới thế lực của mình, Lý Toàn An thậm chí không để ý câu trả lời của Văn Vũ, trực tiếp ra lệnh cho mọi người: “Lập tức rút khỏi, bây giờ, ngay lập tức.”
“Ha ha.” Văn Vũ thấy Lý Toàn An hoàn toàn coi thường mình, cậu không nhịn được mà bật cười, âm thanh rất nhỏ nhưng đủ khiến cho Lý Toàn An quay đầu nhìn.
“Trưởng trấn Lý đúng không.” Văn Vũ không để ý đám cấp dưới bên cạnh đang chấp hành mệnh lệnh của Lý Toàn An, cậu nói thẳng với ông ta.
“Quyền lợi, đúng là một thứ tốt, chẳng trách ở mạt thế lúc trước, nhiều người muốn làm quan tới vậy.”
Văn Vũ chậm rãi lên tiếng, biểu cảm của trưởng trấn Lý ngày càng tỏ ra nghiêm túc, mạnh hơn so với thực lực của chức nghiệp giả, khiến Lý Toàn An cảm thấy một cổ sát khí không ngừng phủ lên người của Văn Vũ, mà còn, càng ngày càng mạnh.
Thậm chí đám người bên cạnh không ngừng đi khỏi, cũng cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, họ từ từ dừng bước, quay người nhìn thẳng về phía Văn Vũ.
“Lúcc nãy tôi đã nói mục đích tôi ở đây. Bây giờ tôi tự giới thiệu đơn giản, tôi tên Văn Vũ, tới từ thành phố M.”
Văn Vũ hơi khựng lại.
“Tuy tôi không làm quan, nhưng tôi có thể hiểu một số chuyện, quyền lợi giống như ma tuý, sau khi có được thì càng không muốn buông tay, ngược lại càng muốn nhiều hơn, nhưng cũng giống như ma tuý, quyền lợi, sẽ khiến người ta lạc lối.”
“Có lẽ bây giờ ông không hiểu rõ tình hình trước mặt, không sao, tôi lập tức biết ngay một sự thật.”
Không nói tiếp nữa, Văn Vũ trực tiếp sờ vào bụng đang co rúm lại của Độc nhãn: “Đi đi, ăn chút đồ ăn, đừng giết thủ lĩnh, đừng giết người chưa đổi nghề, chỉ cần chọn những người còn lại, tôi nói dừng thì dừng.”
Độc nhãn đã đói lắm rồi, nhưng còn ngáng Văn Vũ bên cạnh mình, sức mạnh của hồn ước khiến Độc nhãn lúc nãy không ra tay, mãi cho tới khi cậu ra lệnh, sát khi trong hai mắt của Độc nhãn tăng vọt, điên cuồng lao ra.
Giống như một cơn gió, thực lực của thú biến dị cấp hai, với thực lực của người sống sót hiện tại mà nói, cơ bản không có cách nào tồn tại.
Độc nhãn trực tiếp lao vào đám cấp dưới của Lý Toàn An, sau đó máu tươi tung toé.
“Giết người rồi. Giết người rồi.” Người bên cạnh thấy Độc nhãn xuống dao giết người thì hốt hoảng hét lên.
Mọi người có thể thấy con chó lớn này rất nghe lời Văn Vũ, nhưng không ai nghĩ rằng Văn Vũ sẽ trực tiếp xuống dao giết người.
Vừa mới tới mạt thế, tư duy của nhiều người vẫn chưa thay đổi.
Lý Toàn An đứng ngây ngốc nhìn Độc nhãn lao vào đám đông, không coi ai là kẻ thù, hàm răng sắc bén và móng vuốt sắc nhọn, chà sát vết thương, chức nghiệp giả mạnh nhất của bên mình, Lý Toàn An đành trơ mắt nhìn. Tuy bản thân là chức nghiệp ẩn giấu, thể chất cơ thể 5 điểm, nhưng trước mặt Độc nhãn, Lý Toàn An tuyệt đối không làm tốt hơn so với cấp dưới của ông ta.
Đám đông hổn loạn, người chưa đổi nghề gào khóc to tiếng, cố gắng tránh xa Độc nhãn, còn trong đám chức nghiệp giả không thiếu người dũng cảm, dám vung vũ khí với Độc nhãn nhưng bị nó quay người cắn chết.
“Dừng.” Nhìn thấy chỉ trong chốc lát Độc nhãn đã giết chết gần 20 chức nghiệp giả, Văn Vũ trực tiếp hét lên với Độc nhãn.
Độc nhãn nhìn Văn Vũ, rồi quay đầu nhìn sang chức nghiệp giả đang run rẩy trước mặt, nó cắn ngay xác chết dưới đất. Những thực phẩm này đủ để Độc nhãn no bụng rồi.
Lý Toàn An hốt hoảng nhìn xác chết đầy dưới đất, lại nhìn sang Độc nhãn cắn người chết kia, mồ hôi lạnh không tự chủ mà tuôn ra.
Cả doanh trại đều run cầm cập trước sức mạnh của Độc nhãn.
Văn Vũ không để ý ánh mắt người sống sót nhìn minh giống như nhìn quái vật, cậu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi rất xin lỗi, rất nhiều người đã chết vì lệnh của tôi, ừm, tôi xin lỗi những người đã chết vì tôi ngày hôm nay.”
Khẽ thốt ra lời xin lỗi người đã khuất nhưng giọng điệu này lại khiến những người xung quanh cảm thấy bất an.
Người này, đối với sinh mạng, hoàn toàn không có sự kính nể của người bình thường nên có.
“Đúng rồi, trưởng trấn Lý, bây giờ ông hiểu rồi chứ?”
“Hiểu cái gì?” Trưởng trấn Lý còn chưa hoàn hồn sau trận máu tanh lúc nãy, phản ứng hơi chậm.
“Haiz.” Văn Vũ chậm rãi đi tới trước mặt trưởng trấn Lý, thấy cơ thể run rẩy của ông ta, cậu thất vọng thở dài. Tuy là một đại ca của nơi tập trung, nhưng phần gan dạ đúng là khiến người ta thất vọng.
“Đây chính là sự thật tôi muốn chứng minh với ông. Bây giờ, trong doanh trại này, người quyết định không phải là ông mà là tôi.”
“Vì vậy, tốt hơn hết ông nên cân nhắc kỹ đề nghị của tôi.”
“Mời, yên tĩnh chờ tới buổi tối, thấy sao?”
Thấy trưởng trấn Lý theo phản xạ gật đầu, Văn Vũ xoay người bước vào nhà.
“Đúng rồi. Nếu có người không nghe lời, chó của tôi có thể sẽ ăn thịt người đó.”
“Ừm, còn nữa, cảm ơn mọi người, bao gồm người đã chết, cảm ơn mọi người để tôi giữ lời hứa. Con người tôi, không có ưu diểm gì, chỉ là nói được thì làm được.”