• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ nó, vậy không phải là cùng cấp với anh Tiểu Thiên sao? Ngược lại không chọc được. Hiện tại làm sao đây?”

Vẻ mặt của chức nghiệp giả cầm đầu thầm trầm, suy nghĩ nửa ngày, sau đó anh ta trực tiếp chắp tay nói với Văn Vũ cách đó không xa: “Đại ca, nhà tôi xảy ra chút chuyện, mấy anh em chúng tôi đi trước.”

Nói xong không đợi đồng đội có phản ứng gì, anh ta xoay người muốn đi vào trong bụi cây.

“Khụ khụ.” Văn Vũ bị mấy trò vui này chọc cười, cậu trực tiếp sặc điếu thuốc, nhìn thấy mấy tên này trực tiếp muốn chạy, thậm chí ngay cả đồng đội ngã trên mặt đất cũng không rảnh lo.

Văn Vũ lập tức la lớn: “Đứng lại, quay lại, tôi hỏi các anh chút chuyện.”

Nhìn thấy vài người ở nơi xa nghe thấy tiếng gọi của Văn Vũ, nhưng bọn họ không những không quay đầu lại, mà ngược lại còn tăng tốc cao nhất để chạy trốn. Văn Vũ bóp tắt tàn thuốc.

“Đi, Độc Nhãn, bắt mấy người kia quay lại cho tao. Phải sống.”

“Gâu gâu gâu.”

Độc Nhãn đơn giản lên tiếng, trực tiếp chạy đi.

Không đến hai phút, âm thanh xì xào lại vang lên.

Vẻ mặt của mấy tên chức nghiệp giả như khóc tang quay lại, phía sau, là thân hình to lớn của Độc Nhãn.

“Đã quay lại à? Làm thỏa đáng chuyện trong nhà chưa?”

Văn Vũ thích thú nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu.

“Ha ha, tôi cẩn thận nghĩ lại, để anh em của mình lại ở chỗ này, thật sự có chút không thỏa đáng, đây không phải là quay lại nhìn xem sao!”

Người đàn ông trung niên cười ha ha, xấu hổ nở nụ cười.

“Yên tâm đi, chỉ là hỏi thăm tình huống thôi, không động thủ đâu.”

Văn Vũ an ủi mấy người một câu, nhìn thấy biểu cảm của mấy người hơi trấn định một ít, cậu trực tiếp hỏi.

“Tình huống hiện tại của thị trấn CH thế nào?”

Người đàn ông trung niên cầm đầu nghe thấy câu hỏi của Văn Vũ, thì sắc mặt rất khó coi.

“Tình huống của thị trấn CH vô cùng không tốt, thậm chí có thể nói, con người đã gần như sắp sụp đổ. Nếu không phải anh Phi và anh Tiểu Thiên mang theo chúng tôi chạy trốn nhanh, thì chắc là toàn bộ thị trấn CH đã không còn người sống!”

Nói đến tình huống của khoảng thời gian trước, người đàn ông trung niên rõ ràng còn sợ hãi.

“Haizz.”

Văn Vũ thở dài một tiếng.

Ở những thị trấn nhỏ ở phía Đông Bắc này, không có quân đội đóng quân gần đó, chỉ dựa vào những người bình thường này thì quá khó để tồn tại.

Có lẽ, thủ đô và một số thành phố lớn chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ tới hai đời đều chưa đi qua thủ đô, Văn Vũ có chút cảm giác như đi vào cõi thần tiên.

m thanh rầm rầm truyền đến từ phía sau khiến Văn Vũ bừng tỉnh.

“Các anh chờ một chút trước, phía sau còn có mấy người.”

Nhìn thấy Lý Toàn An và Tôn Thụy Tinh, còn có ba chức nghiệp giả khác mang theo Bạch Tiểu An và Bạch Phỉ Phỉ đi ra, Văn Vũ lập tức tiến lên đón.

“Hết rồi?” Văn Vũ nhướng mày.

“Ừ, chết sạch rồi, chỉ còn lại mấy người chúng tôi.”

Sắc mặt Lý Toàn An có chút khó coi. Tuy rằng biết rõ lần này phá vòng vây sẽ có nguy hiểm rất lớn, nhưng số người tử vong vẫn nằm ngoài dự đoán của mình.

Nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Văn Vũ, trong lòng Lý Toàn An nổi lên một trận chua xót.

Người này đâu phải đang mở đường, căn bản là chỉ lo chạy trốn.

“Ừ, mấy người có thể chạy ra thì thôi, ai không chạy ra được thì coi như bọn họ xui xẻo.”

Văn Vũ căn bản sẽ không áy náy với những bia đỡ đạn đó.

Lý Toàn An chỉ cảm thấy dâng lên một cỗ oán khí, sau đó ông ta tận lực áp chế oán khí trở vào. Oán giận thì có ích lợi gì? Nếu oán giận có ích thì còn muốn thực lực làm gì?

“Vậy mấy người kia là ai?” Lý Toàn An không thể không đặt tinh lực tới mấy người mà mình chưa từng gặp kia.

“Người sống sót của thị trấn CH, tôi vừa ra thì nhìn thấy bọn họ, đúng lúc tìm hiểu một chút tình huống. Các anh cũng có thể tới nghe.”

“Còn không phải sao. Khoảng thời gian trước, anh Tiểu Thiên muốn đến thành phố M, kết quả bị những dây mây leo ma quỷ cuốn trở về, nằm ở trên giường một ngày mới có thể xuống đất.”

“Xem tình huống trước, không biết mấy người còn lại là sức mạnh gì. Nếu đều là chức nghiệp giả cấp hai, thì nói không chừng họ rất lợi hại đấy.”

“Lợi hại cái gì, tôi ước gì bọn họ càng mạnh càng tốt, sức mạnh lớn mới có thể mang chúng ta thoát khỏi những zombie đó, nếu không, chúng ta thật sự không sống được mấy ngày nữa.”

Những lời này vừa được nói ra khỏi miệng, tất cả người xung quanh đều im lặng.

Nhớ tới đám zombie trong trấn CH đang chiếm cứ ở trước mắt, cùng với con zombie vương khủng bố kia, thì mấy người này liền đặt hy vọng lên đám người Văn Vũ.

Nhìn thấy mấy người Văn Vũ đã đi tới, người đàn ông trung niên đi đầu tiến lên một bước, chào hỏi: “Chào các vị, tôi tên Lý Đại Long, các vị gọi tôi Đại Long là được rồi.”

Người đàn ông trung niên nở nụ cười tươi, khách khí nói.

“Chúng tôi chạy ra từ trấn HL, có thể các cậu cũng nhận ra trấn HL xảy ra chút vấn đề.”

Lý Toàn An gật đầu với Lý Đại Long.

“Đúng vậy, chúng tôi cho rằng toàn bộ trấn HL đã trở thành thành phố chết. Không ngờ, bên trong còn có người sống sót, các cậu có thể chạy ra, thì cũng thật lợi hại.”

Lý Đại Long tán thưởng một tiếng. Cái này không mất tiền, còn có thể gia tăng tình cảm, tội gì không làm?

Lý Toàn An đánh giá Lý Đại Long từ trên xuống dưới, trong lòng ông ta hơi lộp bộp.

Trang bị của người này bị hư hỏng nặng, hơn nữa sắc mặt xanh xao, trên mặt còn có vài vết thương.

Có thể thấy được một vài tình huống của trấn CH từ trên người Lý Đại Long.

Trong lòng Lý Toàn An còn ôm một chút may mắn, cẩn thận hỏi: “Người sống sót của trấn CH, như thế nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK