Văn Vũ hài lòng gật đầu, nói với Bạch Tiểu An: “Trở về giúp tôi gửi lời cảm ơn đến trưởng trấn Lý, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể có điều kiện tốt như vậy. Nhân tiện cũng nói với ông ấy, nếu cân nhắc xong thì hãy đến đây thương lượng đối sách với tôi, ừm, trong vòng hai ngày.”
Bạch Tiểu An đáp lại một tiếng, quay đầu bước ra ngoài.
“Mà này, cậu tên là Bạch Tiểu An đúng không?” Nghe Văn Vũ hỏi, Bạch Tiểu An quay lại gật đầu.
“Cho cậu một lời khuyên, trong hai ngày này cố gắng tăng thực lực lên càng nhiều càng tốt, sau đó tiến hành chuyển chức.”
“Vâng, cảm ơn anh Văn Vũ.” Bạch Tiểu An nhìn Văn Vũ một cái, lúc Văn Vũ nói câu này, cậu bé có thể cảm nhận được nơi này có thể xảy ra biến cố không nhỏ.”
“Ừ, đi đi.” Văn Vũ nằm xuống ghế, Độc Nhãn cũng nằm ngoài lên bàn làm việc, Bạch Tiểu An nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, xoay người rời đi.
...
Bữa tối đã kết thúc, sắc trời cũng dần tối.
Bên ngoài, Lâm Hổ lảo đảo trở về. Chiếc xe và mấy chức nghiệp giả đi cùng không thấy bóng dáng đâu, cả người Lâm Hổ cũng đầy những vết thương.
Trang phục bảo hộ cấp F đã bị kéo rách thành nhiều mảnh, may mà những vết thương do dây leo biến dị không sâu nên Lâm Hổ mới có thể cố gắng về được đến doanh trại.
Người đứng gác nhìn thấy Lâm Hổ máu me be bét thì lập tức tiến lên đón.
“Nhanh lên, tìm trưởng trấn Lý, có tình huống khẩn cấp.”
Vết thương trên người Lâm Hổ không tính là trí mạng, ngoài chuyện bị mất máu quá nhiều thì không đến mức hôn mê bất tỉnh. Người bên cạnh đưa cho anh ta một bình thuốc trị liệu sơ cấp, uống vào thì cả người lên tinh thần không ít.
“Mau đưa tôi đi gặp trưởng trấn Lý.”
Vừa rồi Lâm Hổ từ cõi chết trở về, thần trí không được minh mẫn. Bây giờ an toàn mới tỉnh táo lại được, có một số việc không thể nói trước mặt nhiều người, thế nên anh ta trực tiếp đi về phía gian phòng của trưởng trấn Lý.
Trong phòng, Lý Toàn An vừa nhìn thấy Lâm Hổ cả người đầy máu thì nghiêm túc hỏi: “Hình hình xấu đến mức nào?”
Lâm Hổ uống một ngụm nước, nghiêm mặt trả lời: “Rất xấu, những lời Văn Vũ nói hoàn toàn chính xác, cồng trấn HL đã bị bao vây, chúng ta căn bản không thể ra ngoài. Hơn nữa, đám dây leo đó đã bắt đầu tiến về phía trong trấn, tôi sợ thời gian không còn nhiều nữa...”
Sắc mặt trưởng trấn Lý càng lúc càng khó coi, đi đi lại lại trong phòng: “Cậu cảm thấy Văn Vũ có đáng tin không?”
Lâm Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần biết cậu ta có đáng tin hay không, tình huống bây giờ thì chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, nếu cứ tiếp tục ở lại thì chẳng đến mấy ngày nữa chúng ta sẽ chết hết.”
Lý Toàn An nghe Lâm Hổ nói thế thì gật đầu lia lịa.
Văn Vũ ở trong phòng trêu đùa với tiểu linh thú.
“Tính toán thời gian chắc cũng đến lúc trở về rồi.”
Văn Vũ hoàn toàn không lo lắng chuyện Lý Toàn An không đồng ý với đề nghị của mình.
Ông ta là một người thông minh, nằm yên chờ chết không phải là điều mà người thông minh sẽ làm.
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
Văn Vũ vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt mập mạp của Lý Toàn An.
“Người trưởng trấn Lý phái đi đã trở về rồi à? Tình hình như thế nào?”
“Người anh em Văn Vũ nói không sai, tình hình quả thực không được tốt cho lắm.” Lý Toàn An xoa mồ hôi lạnh trên trán.
“Vậy thì lựa chọn của trưởng trấn Lý là...?” Văn Vũ bình tĩnh đùa nghịch với tiểu linh thú, vẻ mặt giễu cợt nhìn Lý Toàn An.
Đã biết rồi mà còn hỏi, Văn Vũ biết rõ lựa chọn của Lý Toàn An. Trên thực tế, ông ta cũng chỉ có một con đường để đi.
“Người anh em Văn Vũ lại nói đùa rồi, bây giờ đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra nên chọn lựa như thế nào.” Lý Toàn An cười ha ha, sau đó dò hỏi: “Chúng ta có thể nói một chút về chuyện hợp tác không?”
Văn Vũ xua tay: “Chuyện này có gì phải bàn à? Chỉ có một cách, dùng thịt đè người. Tôi đánh đầu tiên, nhưng mọi người cũng phải thu hút sự chú ý của dây leo cho tôi. Ông ở phía sau đốc thúc để mọi người xông về phía trước, thoát được càng nhiều càng tốt.”
Lý Toàn An nghe phương pháp đơn giản nhưng thô bạo của Văn Vũ thì do dự nói: “Nhưng mà làm thế sẽ chết rất nhiều người.”
Nghe Lý Toàn An nói câu này, Văn Vũ bật cười: “Trưởng trấn Lý, chết nhiều người thì liên quan gì đến tôi và ông? Trong tình huống này, chúng ta chỉ cần bảo đảm người chết không phải chúng ta là đủ rồi. Quyền lực mất thì có thể gây dựng lại, nhưng tính mạng thì chỉ có một mà thôi.”
Vẻ mặt Lý Toàn An dần dần trở nên kiên định: “Được, chỗ này tôi có hơn ba trăm người, một nửa là người bình thường chưa chuyển chức, những người đó chết thì chết. Người anh em Văn Vũ nói đúng lắm, tự chúng ta còn không biết có sống sót được hay không, quan tâm nhiều thế làm gì? Ngày mai tôi sẽ vận động mọi người một chút, sáng ngày kia chúng ta xuất phát.”
“Trưởng trấn Lý hiểu được là tốt rồi, tôi chờ tin tốt của ông.”
Văn Vũ vươn tay về phía trưởng trấn, hai người bắt tay nhau, sau đó trưởng trấn ra ngoài.
“Ha ha.” Văn Vũ lôi trong tủ lạnh ra một chai rượu vang, tủ lạnh đã ngừng hoạt động từ lâu. Cậu cũng không biết rượu này có nhãn hiệu gì, vừa uống vào đã phun ra: “Mẹ kiếp, mùi vị chán thế.”
“Hơn ba trăm người là gần đủ rồi.” Văn Vũ bắt đầu hình dung ra trận chiến ngày kia.
“Hừ, nếu không có gì bất ngờ thì xác suất tám mươi phần trăm có thể lao ra ngoài, thế là được.” Còn về những sinh mạng xấu số sắp thiệt mạng thì Văn Vũ không áy náy chút nào. Muốn trách thì trách năng lực bản thân quá tệ thôi.
Ở mạt thế, kẻ yếu chết là đáng, không có đồng tình, cũng không có thương hại.
Trời càng lúc càng tối, Văn Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức là được.
...
--
Mọi người hãy ủng hộ truyện để nhóm dịch có động lực chi phí chạy chương nhiều nhé.