Nhìn thấy cuộc chiến chấm dứt, ngược lại Văn Vũ trở nên trầm tư.
"Kỹ năng Mệnh Đấu này thật là mạnh, nhưng đáng tiếc là năng lực thứ 2 của Độc Nhãn hoàn toàn không phù hợp với phong cách chiến đấu của Độc Nhãn, hơn nữa ở trong chiến đấu, căn bản không phát huy được tác dụng."
Vừa rồi khi nhìn thấy hai hạng kỹ năng của Độc Nhãn, Văn Vũ đã quyết định muốn tẩy đi kỹ năng Chữa Trị Mạnh Mẽ, bởi vì hiệu quả trị liệu của Hồn Cảnh hoàn toàn vượt qua hiệu quả của năng lực chữa trị mạnh mẽ, chẳng qua kỹ năng Chữa Trị Mạnh Mẽ có thể hỗ trợ cho Văn Vũ, bởi vì Văn Vũ không thể hưởng thụ được hiệu quả trị liệu của Hồn Cảnh.
"Đợi đến khi có được năng lực trị liệu của thú biến dị, sẽ tẩy đi kỹ năng này của Độc Nhãn." Văn Vũ đưa ra quyết định về việc phối hợp kỹ năng của Độc Nhãn.
"Người anh em Văn Vũ, con thú cưng này của cậu, thật sự là mạnh đến đáng sợ nha." Lời nói của Lý Toàn An cắt ngang suy nghĩ của Văn Vũ.
Vừa rồi lúc đám người Lý Toàn An đứng ở phía sau Văn Vũ, thấy được toàn bộ quá trình Độc Nhãn một thân một chó làm thế nào giải quyết vấn đề khó khăn lớn đủ để uy hiếp đến sự an toàn của doanh trại, sự oán hận trong lòng Lý Toàn An đã ném ra sau đầu.
Người này, có thể dựa vào năng lực của bản thân giải quyết gần trăm con sinh vật biến dị, vậy thì cũng có thể giải quyết hết gần trăm chức nghiệp giả thủ hạ của mình.
Văn Vũ lạnh nhạt nhìn lướt qua Lý Toàn An, trực tiếp hỏi ngược lại: "Ông từng gặp thú cưng nào mạnh như vậy sao? Đây không phải là thú cưng (sủng thú), đây gọi là chiến sủng."
Xoay người sang chỗ khác không để ý tới Lý Toàn An còn đang muốn nói gì đó, trực tiếp đi về phía xe tải.
Trên xe tải, Tôn Thụy Tinh đã chậm rãi bình ổn lại cảm xúc. Nhìn thấy Văn Vũ đi tới, Tôn Thụy Tinh miễn cưỡng cười với Văn Vũ: "Cám ơn cậu."
"Ừ, không cần cảm ơn tôi, tôi đã nói rồi, chỉ là báo đáp ân tình vài bữa cơm của anh thôi."
Văn Vũ do dự một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Sau khi anh đi, doanh trại có chút vấn đề, tên đàn em tên Lâm Hổ của anh phản bội, vừa rồi còn mang theo một đám người muốn thâu tóm doanh trại của anh, bị tôi ngăn cản lại, anh đã trở lại, tôi cũng nên đi."
Văn Vũ nói thẳng ra tình hình xảy ra trong doanh trại, nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Tôn Thụy Tinh, rõ ràng là không chịu được sự đả kích song song của việc đội hữu bỏ mạng và sự phản bội của doanh trại.
Đối với Tôn Thụy Tinh, có thể nói là Văn Vũ có chút kính nể, đương nhiên là xuất phát từ phẩm cách của Tôn Thụy Tinh, không khỏi an ủi một câu: "Anh Tôn đừng nghĩ nhiều, thời thế hiện tại, có thể bảo toàn tính mạng của mình, đã xem như lợi hại rồi, đừng biến cái chết của người khác trở thành gánh nặng của mình."
Không để ý đến Tôn Thụy Tinh nữa, Văn Vũ đi thẳng về phía Độc Nhãn đang mở lớn miệng ăn uống, thị trấn HL cách thành phố M quá gần, Văn Vũ không dám chắc Simba có thể đuổi tới đây được hay không, không dám ở đây lâu.
"Từ từ, người anh em Văn Vũ." Nghe được tiếng la của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ quay đầu lại.
Tôn Thụy Tinh run run rẩy rẩy bước xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Văn Vũ, cẩn thận nhìn chăm chú vào mắt Văn Vũ, mở miệng dò hỏi: "Hãy chỉ cho anh, xem như là giúp anh, nói cho anh biết, bây giờ anh nên làm gì?"
Văn Vũ thật sự không đành lòng nhìn ánh mắt sụp đổ của Tôn Thụy Tinh, nhịn không được thở dài: "Như vậy, nói cho tôi biết, anh hỏi vấn đề này là vì ai? Là vì chính anh, hay là vì những người còn lại trong doanh trại?"
Vẻ mặt Tôn Thụy Tinh trong nháy mắt biến hóa một chút, vừa rồi ông ta hỏi Văn Vũ, chẳng qua là người đuối nước bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mà câu trả lời của Văn Vũ, ngược lại khiến cho Tôn Thụy Tinh phải nghiêm túc suy nghĩ.
"Tôi hỏi vì những người còn lại trong doanh trại." Tôn Thụy Tinh nghiêm túc nói với Văn Vũ.
"Có hai lựa chọn, thứ nhất, anh tiếp tục dẫn dắt bọn họ làm giống như trước đây, với thực lực bây giờ của các anh, chỉ sợ sống không quá mấy tháng. Thứ hai, sát nhập với doanh trại của Lý Toàn An, thật ra, trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất đối với doanh trại, chẳng qua. . . . . ."
Câu nói kế tiếp Văn Vũ không nói, chẳng qua, đối với ông ta tổn hại quá lớn.
Với kinh nghiệm của Văn Vũ, từ lâu đã nhìn thấu những thú biến dị này có vấn đề, Tôn Thụy Tinh gặp được phục kích của thú biến dị cũng có vấn đề.
Bản thân Văn Vũ chỉ biết có ít nhất ba loại đạo cụ, có thể phát huy tác dụng hấp dẫn sinh vật biến dị, nhưng mà, mấy thứ này, đối với Tôn Thụy Tinh mà nói, có thể có tác dụng gì?
"Tôi biết rồi." Nhìn vẻ giãy dụa chợt lóe lên rồi biến mất trên mặt Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ gật đầu với Tôn Thụy Tinh, đi về phía Độc Nhãn.
Vừa rồi Độc Nhãn đã ăn no, hiện tại đang ăn, chỉ là vì trong máu thịt của thú biến dị có năng lượng tiến hóa.
Nghe được tiếng bước chân của Văn Vũ, Độc Nhãn ngẩng đầu lên khỏi con chó biến dị đã chết kia, nhìn Văn Vũ một cái, sau đó lại vùi đầu ăn tiếp.
Văn Vũ rút đao thép sau lưng ra, trực tiếp bổ đầu một con thú biến dị ở gần nhất ra, móc ma tinh trong đó ra, lau vết máu ở mặt trên, thu vào trong nhẫn không gian.
Sinh vật biến dị nằm đầy đất, ít nhất cũng có mấy chục con, moi ma tinh của chúng ra, cũng thu hoạch được mấy viên ma tinh cấp hai, hơn nữa vừa rồi điểm tích lũy của cậu cũng tăng lên gần ngàn điểm. Đây là quả cầu tuyết, thực lực ban đầu mạnh mẽ, có thể đảm bảo cho Văn Vũ trở nên mạnh mẽ một cách nhanh chóng nhất.