Trong phòng của trưởng trấn Lý, một đám người đang họp.
“Không được, tôi không đồng ý.” Tôn Thụy Tinh vỗ bàn một cái, hét lên với Lý Toàn An.
“Lý Toàn An, tôi đã nhìn lầm ông, ông làm thế thì những người già và trẻ em đều sẽ chết hết.”
Vừa rồi, khi Lý Toàn An dẫn Lâm Hổ và Tôn Thụy Tinh mở cuộc họp và nói kế hoạch của văn Vũ, mọi người đều không lên tiếng, ngoại trừ Tôn Thụy Tinh.
Nghe câu chất vấn đó, Lý Toàn An hít một hơi thuốc, hờ hững trả lời: “Người anh em Thụy Tinh, tôi mời anh đến đây là vì chuyện này liên quan đến chuyện sống còn, nhưng tôi không ngờ anh lại cổ hủ như thế.”
“Nếu không hài lòng với kế hoạch này, vậy thì anh đưa ra một kế hoạch khác đi?” Xét về trí tuệ, Lý Toàn An trên cơ Tôn Thụy Tinh cả chục lần.
“Tôi không cần biết, nhưng tôi không đồng ý với kế hoạch của các người. Nếu các người vẫn kiên quyết để họ đánh đầu thì tôi sẽ xuống nói cho họ biết rằng Lý Toàn An muốn giết họ!” Tôn Thụy Tinh đỏ mặt tía tai quát lên.
Lý Toàn An nhìn Tôn Thụy Tinh, chậm rãi mở miệng: “Đầu tiên, không phải để người già và trẻ nhỏ đánh đầu, mà là để văn Vũ đánh đầu. Thứ hai, những người già và trẻ nhỏ đó sẽ đi theo Văn Vũ, dựa vào trình độ của Văn Vũ thì có thể bảo vệ được bọn họ. Cuối cùng, không phải tôi muốn bọn họ xông về phía trước, mà là tất cả chúng ta cùng xông về phía trước. Nếu không xông ra được thì chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Còn về chuyện Văn Vũ có muốn bảo vệ những người này không thì Lý Toàn An chỉ có thể cười ha ha hai tiếng.
Tôn Thụy Tinh nghe được lời giải thích này thì cơn giận dữ không còn chỗ phát tiết: “Vậy thì ít nhất cũng phải để cho họ lên xe chứ?”
Lý Toàn An thấy Tôn Thụy Tinh vẫn dây dưa không ngớt thì tức giận: “Tôn Thụy Tinh, anh phải biết, thêm một người lên xe là bớt đi một mục tiêu. Anh đã nghe toàn bộ kế hoạch rồi, tôi không muốn nói những lời vô dụng, tôi chỉ hỏi anh một câu, mạng của anh quan trọng, hay là mạng của những người khác quan trọng?”
Nhìn thấy Tôn Thụy Tinh vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, Lý Toàn An nói câu cuối cùng: “Bọn họ không muốn đi cũng được thôi, nhưng kế hoạch này do Văn Vũ nghĩ ra, ai không muốn xông lên cũng được, còn tôi hoàn toàn có cách để tất cả bọn họ phải lên. Tôn Thụy Tinh, anh suy nghĩ một chút đi, anh muốn ở cùng những người già và trẻ con không có sức chiến đấu hay là ở cùng quân đoàn chức nghiệp giả chúng tôi và người anh em Văn Vũ?”
Không quan tâm đến Tôn Thụy Tinh nữa, Lý Toàn An trực tiếp hỏi: “Bây giờ còn ai có ý kiến gì với kế hoạch này nữa không?”
Nhìn thấy bên dưới không có thêm thánh nhân nào như Tôn Thụy Tinh, Lý Toàn An thỏa mãn gật đầu: “Vậy thì ngày mai mọi người chuẩn bị một chút đi, nói trấn Ch bên kia đã khôi phục trật tự rồi, chúng ta sẽ rời khỏi đây để đến đó, phân phó vài người đi theo Văn Vũ.”
Lý Toàn An lại nhìn Tôn Thụy Tinh, truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng: “Ngày kia nếu có người không chịu đi thì trực tiếp giết chết, so với việc để họ bị dây leo cắn xé thì thà cho họ chết sớm đầu thai sớm.”
Tôn Thụy Tinh kinh ngạc nhìn trưởng trấn Lý, không ngờ ông ta lại có thể ra một mệnh lệnh như vậy.
Lý Toàn An cười với Tôn Thụy Tinh: “Anh Tôn, tốt nhất là nên để ý cái miệng của mình, đừng để những người vốn có cơ hội sống sót ra ngoài lại chết dưới đao của chính chúng ta.”
Sau đó, ông ta không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Tôn Thụy Tinh nữa, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau, khi văn Vũ xuống dưới nhà ăn cơm thì cả hội trường đã bị tin tứ của Lý Toàn An làm cho chấn động.
“Nghe tin gì chưa? Trấn Ch khôi phục trật tự rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến trấn Ch.”
“Sao tôi không biết tin này?”
“Anh tới chậm thì làm sao mà biết được, lúc ăn cơm trưởng trấn Lý đã nói rồi. Tin tức lần này là thật đấy, trưởng trấn vừa mới nhận được thông báo, nói là chính phủ đã tiếp quản hoàn toàn trấn Ch, chúng ta được cứu rồi.”
“Thật sao? Tốt quá rồi, tôi không thể tiếp tục chịu thêm cảnh không có điện nước sinh hoạt.”
Nhìn mấy người châu đầu vào nói chuyện với nhau, Văn Vũ không nhịn được lắc đầu.
Đám người này bị ngu à, thời buổi này mà còn có thể tin được những thông tin như thế?
Đây là điển hình cho những kẻ bị bán còn giúp người bán đếm tiền.
Văn Vũ yên lặng ngồi vào một chiếc bàn trống, bỗng nhiên có người đưa cho cậu một chai nước. Văn Vũ ngẩng đầu lên, là Bạch Tiểu An.
“Anh Văn Vũ, ngày mai sẽ giống những lời mọi người nói chứ?”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bạch Tiểu An, Văn Vũ lắc đầu.
“Những chuyện cần biết thì tự nhiên cậu sẽ biết, không cần phải hỏi tôi cái gì.”
Nói xong, cậu cũng không để ý đến Bạch Tiểu An nữa mà cầm đũa ăn cơm.
Vừa rồi Văn Vũ quan sát xung quanh một chút, trong sảnh có không ít các chức nghiệp giả không nói năng gì mà chỉ nghiêm túc nhìn ngó xung quanh, rõ ràng những người này đã biết chân tướng.
“Rầm.” Một bàn ăn bị lật tung lên trước mặt Văn Vũ.
Văn Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Tôn Thụy Tinh hai mắt đỏ ngàu, cả người đầy sát khí nhìn mình.
“Làm sao thế anh Tôn? Ai chọc giận anh à?” Văn Vũ nhìn Tôn Thụy Tinh một chút rồi lại tiếp tục ăn, lãng phí thức ăn không phải thói quen tốt.
“Người anh em Văn Vũ, tôi cần một lời giải thích.” Tôn Thụy Tinh nhìn chằm chằm Văn Vũ, cố gắng tìm ra được trên mặt Văn Vũ một ít hổ thẹn và bất an.
Đáng tiếc, không có bất cứ thứ gì.
“Giải thích gì? Ồ, thịt của mấy con thú biến dị này cũng ngon đấy.” Văn Vũ tiếp tục ăn, cậu có thể nhìn thấu ý nghĩ của Tôn Thụy Tinh. Trong lòng ông ta chắc chắn đang muốn giết cậu.
Tôn Thụy Tinh gằn giọng, hung hăng nói: “Chính là chuyện về kế hoạch ngày mai. Người anh em Văn Vũ, cậu làm thế không cảm thấy có lỗi với những người chưa chuyển chức kia à?”