• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự phản kích của kẻ yếu

“Chờ khi nào Simba chơi chán thì sẽ đến lượt mình.” Mà những chuyện tiếp theo Văn Vũ phải chịu đựng chắc cũng không thể nào tốt hơn. Độc Nhãn trước mắt chính là hình ảnh tiếp theo của cậu.

Vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Độc Nhãn càng lúc càng lớn, vết thương trên người nó không tính là quá nặng, đó là vì Simba đã khống chế sức lực, đề phòng Độc Nhãn bị chơi đến chết, thế thì sẽ không vui nữa!

Không biết Độc Nhãn bỏ chạy bao nhiêu lần rồi lại bị Simba bắt trở lại. Nó cũng biết bản thân làm thế chỉ là giãy dụa vô ích, tốn công phí sức.

Simba càng lúc càng gần, lần này Độc Nhãn không chạy trốn nữa mà đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, cái đuôi cụp xuống kẹp giữa hai chân, miệng khẽ ư ử.

Đây là dấu hiệu của sự đầu hàng, Độc Nhãn vì muốn sống tiếp mà cầu xin Simba tha thứ.

Simba nghiêng đầu nhìn Độc Nhãn đang nghẹn ngào trước mặt mình, đôi mắt khổng lồ thích thú đáng giá nó, giống như đang suy nghĩ xem sinh vật trước mắt có tư cách làm thuộc hạ của mình hay không.

Độc Nhãn thấy Simba không tiếp tục ngược đãi mình nữa thì cảm thấy trong lòng có hi vọng. Cái đầu xấu xí của nó khẽ vươn về phía trước, cọ nhẹ lên chân Simba, vừa thấp kém vừa nỗ lực.

Đây là cuộc sống, cho dù là gì cũng phải cố gắng để tồn tại.

Simba trịch thượng nhìn con chó đang nịnh nọt mình, khóe miệng kéo ngày càng lớn. Vẻ mặt tò mò thú vị ban đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sát ý càng ngày càng sâu.

Ngươi ở trong mắt ta chỉ là một con gà, tác dụng duy nhất là để dọa khỉ, làm gì có tư cách làm thuộc hạ của ta cơ chứ? Tha cho ngươi thì khỉ phải làm sao đây?

Simba không cần thuộc hạ.

Thế là Độc Nhãn lại bị đánh bay ra ngoài. Thứ bị bay ra không chỉ là thân thể Độc Nhãn mà còn là hi vọng cuối cùng của nó.

Chỉ có điều, lần này Simba dùng sức rất mạnh, mấy phần ít ỏi trên cơ thế không bị thương đã bị đánh nát, máu tươi theo tứ chi chảy dọc xuống.

Độc Nhãn run rẩy đứng lên, vẫn làm hành động như cũ, cúi đầu, cong đuôi, bốn chân không chống đỡ nổi thân thể mà không ngừng run rẩy. Chỉ có điều lần này nó tràn ngập bi thương và bất lực.

Simba lại bước tới, dáng vẻ ung dung thích ý.

Độc Nhãn cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần thì trong mắt không còn tia hi vọng nào nữa, chỉ có trống rỗng.

Nó biết mình chết chắc rồi.

Simba lại tiếp tục giơ móng vuốt lên, cào nát bụng của Độc Nhãn, nội tạng của Độc Nhãn theo miệng vết thương chảy ra ngoài.

Độc Nhãn nằm ở trên đất, không bò dậy nổi, ánh mắt vô hồn nhìn đầu trời đen nhánh.

Văn Vũ nhìn mà lạnh cả người, đây có phải sẽ là kết cục của cậu không? Bị tra tấn đến chết, bị xóa sạch mọi hi vọng, sau đó bị giết chết và ăn thịt. Simba đã thành công rồi, điểu Văn Vũ đang tưởng tượng chính là thứ mà Simba muốn.

Simba chậm rãi đến trước mặt Độc Nhãn, nhìn Độc Nhãn ngã gục trên đất thì cảm thấy rất thú vị.

Quá yếu đuối.

Simba cảm thấy “con gà” này không còn giá trị lợi dụng nữa. Nó không tiếp tục làm tổn thương Độc Nhãn mà dùng bàn chân to lớn nhẹ nhàng gẩy cái đầu của nó, thấy Độc Nhãn hình như đã chết rồi thì thất vọng lắc đầu, há miệng bắt đầu ăn ruột Độc Nhãn.

Ruột của Độc Nhãn bị lôi ra ngoài làm cả thân thể nó run lên, máu tươi theo đó chảy ra.

Độc Nhãn thấy Simba đang vùi đầu vào bụng mình nhai ngấu nghiến, sự đau đớn kích thích Độc Nhãn, con mắt còn lại của nó nhìn chằm chằm Simba, đối mắt trống rỗng ngay lập tức lấy lại thần thái.

Simba không thấy được ánh mắt này nhưng Văn Vũ lại nhìn thấy. Đó là dũng khí còn sót lại trong người nó. Ánh mắt Độc Nhãn tàn bạo và khát máu đến mức Văn Vũ cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Đây là sự giãy dụa khi bị dồn vào đường cùng của kẻ yếu, là dũng khí cuối cùng khi bị dồn đến chỗ chết, là sự phản kích. Tất cả để chứng minh bản thân, ngươi sỉ nhục ta, đùa giỡn ta, ăn thịt ta, vậy thì ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn!

Năng lực cấp S, kích hoạt Mệnh đấu!

Vết thương càng lớn càng mang đến sức mạnh khổng lồ. Văn Vũ không biết năng lực này có thể tăng lên bao nhiêu, cũng không biết tiềm năng của kĩ năng này, nhưng Độc Nhãn biết.

Độc Nhãn bị Simba đánh bị thương hết lần này đến lần khác, bây giờ sức mạnh của nó càng thêm mạnh mẽ hơn. Nhất là đến khi tuyệt vọng vô cùng thì Độc Nhãn đã sở hữu một sức mạnh thương tổn rất lớn. Sức mạnh này mặc dù không đủ để nó lao khỏi công viên, thoát khỏi móng vuốt của Simba nhưng cũng đủ để cho Simba một kỉ niệm khó quên.

Độc Nhãn đột nhiên cắn vào cổ Simba, hành động dữ dội khiến máu trên bụng nó chảy ra càng nhiều. Độc Nhãn có thể cảm nhận được nội tạng của mình đều bị kéo lệch khỏi vị trí, nhưng nó không để ý nữa, mục tiêu duy nhất trong mắt nó chỉ là cái cổ của Simba.

Hàm răng sắc nhọn như đinh đâm sâu vào cổ Simba, sau đó tàn nhẫn cắn cé không tha. Độc Nhãn dùng sức mà kéo, làm vết thương trên cổ Simba chảy càng nhiều máu.

“Gào...” Simba gào rú lên dữ dội, nó không ngờ con mồi thoi thóp này vẫn có thể mang lại cho nó thương tổn, hơn nữa còn không hề nhẹ.

Sắt thép còn không ngăn được hàm răng sắc nhọn của Độc Nhãn, Simba cảm thấy động mạch cổ của mình bị cắn đứt rồi, máu chảy ướt hết lông bờm của nó. Đau đớn làm Simba giãy dụa kịch liệt, đời thời chân trước cũng nhanh chóng xé toạc cơ thể Độc Nhãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK