Nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của dê núi chết đang nhìn chằm chằm vào mọi người, cảm giác lo lắng của Tôn Thuỵ Tinh càng lúc càng mạnh.
Dê núi biến dị, ông ta từng nhìn thấy, chẳng qua đám động vật ăn cỏ này cơ bản sẽ không chủ động tấn công con người.
“Mau, mau lên xe, trở về đường ban đầu, mau lên!”
Tôn Thuỵ Tinh rống to với mọi người trong đội.
“Đại ca, không kịp rồi …….” Mạnh Tử bên cạnh ra sức nuốt nước bọt và run rẩy nói với Tôn Thuỵ Tinh.
Nhìn thấy vô số bóng người ở đằng xa lao về phía đám người mình với tốc độ cực nhanh, mồ hôi lạnh trên trán Tôn Thụy Tinh lập tức chảy ra.
“Sao lại, như vậy chứ!”
Huyết Cốt Hương (vật phẩm cấp C): máu thịt tinh hoa luyên thành, sau khi châm lửa có thể thu hút sinh vật biến dị trong bán kính 10km.”
“Đây là vật phẩm tôi có được ở bảo địa, vì không kiểm soát được cho nên dùng cho đám người của Tôn Thụy Tinh cũng không coi là thiệt thòi.”
Trưởng trấn Lý nói nhỏ với người bên cạnh.
“Trưởng trấn Lý thật cao minh.”
“Chúng ta và tên khốn trưởng trấn Lý, đúng là hưởng phúc rồi.”
“Trưởng trấn Lý đã giơ tay, để đám người Tôn Thụy Tinh tan thành tro bụi. Đám anh em đi theo trưởng trấn Lý chắc chắn là ăn ngon uống đã. Sau này đợi chính phủ hoạt động trở lại, trưởng trấn Lý chắc chắn sẽ lập công to. Nói không chừng chúng ta cũng có thể làm một quan chức nhỏ.”
Nghe những lời khen ngợi từ những người xung quanh, trưởng trấn Lý cười nhạt. Ông ta quay đầu hỏi chàng trai gầy gò phía sau: “Bạch Tiểu An, đội ngũ nhân viên sao rồi?”
“Trưởng trấn Lý, hầu hết các chức nghiệp giả của chúng ta đều chờ ở sảnh, tôi để lại 1 / 3 trong số đó coi nhà.” Bạch Tiểu An phía sau vâng vâng dạ dạ nói.
“Ừm.” Trưởng trấn Lý hài lòng gật đầu.
“Vậy chúng ta xuất phát đi. Đúng rồi, Tiểu An à, sau này đừng gọi tôi là trưởng trấn Lý nữa.” Cậu nên gọi tôi là anh rể đi. Ha ha, ha ha ha.” Với tiếng cười cuồng nhiệt của trưởng trấn Lý, tên đầu sỏ cả căn phòng đều cười to tiếng hùa theo, trừ vẻ mặt của Bạch Tiểu An ngày càng tái nhợt, cậu ta không nói nên lời.”
“Đi thôi, sau này, trấn HL chính là nhà của chúg ta rồi.” Trưởng trấn Lý vẫy bàn tay to, dẫn người của mình vào đại sảnh
Trong sảnh, gần một trăm chức nghiệp giả cầm đao thép lặng lẽ chờ đợi, nhìn thấy trưởng trấn Lý và những người khác bước ra khỏi cửa, liền vội vàng theo sau họ.
Nơi này, trước mắt chính là nơi tập trung thực lực mạnh nhất của trấn HL.
Ở nơi tụ tập nhỏ của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ tìm thấy một tấm chiếu trải dưới sàn nhà, cậu yên tĩnh nằm phơi nắng.
Không để tâm tới ánh mắt kỳ lạ của các thành viên đội tuần tra, Văn Vũ thỉnh thoảng chọc tiểu linh thú
Đã gần 2 giờ kể từ khi đám người Tôn Thụy Tinh rời khỏi, trong lúc đó Văn Vũ ăn chút đồ ăn thì vẫn ngồi chờ nhàm chán.
Tuy có vài người cảm thán làm vậy thật sự rất lãng phí thời gian, nhưng Văn Vũ càng tôn trọng lời hứa.
Nghe tiếng ồn ào ở phía xa, Văn Vũ chậm rãi mở mắt, đồng thời buông tiểu linh thú bị bóp méo tròn dẹp trong tay xuống, trực tiếp cầm con đao thép lên.
Tiểu linh thú vừa thoát khỏi bàn tay ma của chủ nhân, cay đắng bay đến vai của Văn Vũ, lúc này dùng sức đập mạnh vào má chủ nhân để bày tỏ sự tức giận trong lòng mình.
Tuy linh thú đã ở cấp 2, nhưng sức mạnh này, thậm chí ngay cả cái chạm giữa người tình với nhau cũng không bằng. Hơn nữa từ khi dao động tinh thần truyền lại tiểu linh thú, tiểu linh thú cũng cảm thấy sự “massage” của Văn Vũ rất thoải mái. Chẳng qua bản thân là linh thú cao quý, lại bị Văn Vũ vò như quả bóng bình thường khiến nó không còn chút thể diện nào cả.
Đây gọi là sự kiêu ngạo.
Văn Vũ không để tâm cảm xúc của linh thú, cậu mở mắt nhìn ra cửa lớn, Lâm Hổ dẫn một đám người lạ đi vào, cậu không nhịn được mà cau mày.
“Đúng là, phiền phức rồi, tôi biết ngay, không nên xuất hiện ở cứ điểm này mà.”
Trưởng trấn Lý hăng hái dẫn đám người đi tới cứ điểm của Tôn Thụy Tinh, cả quá trình diễn ra vô cùng thoải mái.
Lâm Hổ bị mình mua chuộc, đã trở thành người của mình từ lâu, còn rất nhiều chức nghiệp giả phụ trách đội tuần tra đều là người của Lâm Hổ.
Cho dù có một số người rất trung thành với Tôn Thụy Tinh, nhưng từ khi mạt thế bắt đầu, thời gian mới mấy ngày, lòng trung thành không còn quan trọng hơn tính mạng, nhìn thấy chức nghiệp giả cầm đao thép, kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào. Hơn nữa, đấu với ai không phải đấu sao?
Một số người thấy rõ tình hình, lựa chọn khôn ngoan là im lặng. Người không thấy rõ tình hình cũng ngơ ngác đi theo thủ lĩnh Lâm Hổ tới cứ điểm trước mặt, trực tiếp đi vào trong biệt thự.
Trưởng trấn Lý chỉnh cổ áo, trực tiếp đi tới một tảng đá lớn ở lối vào của biệt thự, trớ trêu thay, lần nào Tôn Thụy Tinh bắt được zombie, cũng nói chuyện trên tảng đá lớn này.
Vì hôm nay, trưởng trấn Lý còn cố tình mặc đồ vest.
Thấy đa phần người của Lâm Hổ tụ tập dưới trướng của mình, bao gồm nhân viên đội tuần tra, mà nhiệm vụ tuần tra của toàn doanh trại được cấp dưới của mình tiếp quản.