Trong mắt Tôn Thụy Tinh chợt lóe lên tia thất vọng. Ông ta thấy nham thạch rơi xuống càng ngày càng ít, mà đại bộ phận đám người phía sau đã chạy ra khỏi nơi này, Tôn Thụy Tinh nhanh chóng quyết định vọt tới phía trước.
May mắn thay, đám dây leo biến dị lao ra khỏi núi không để ý đến những người bình thường này, có thể là do chất dinh dưỡng trong cơ thể người thường quá thấp, ngược lại chúng lao thẳng về phía đội ngũ chức nghiệp giả ở phía sau.
Nhưng, người phía sau mới là lực lượng tinh nhuệ của toàn bộ thị trấn HL.
“Hai người một tổ, duy trì đội hình, tăng tốc.”
Lý Toàn An ở giữa túm lấy tay của Bạch Phỉ Phỉ, lớn tiếng hạ mệnh lệnh.
Đại đội chức nghiệp giả không ngừng chém dây leo biến dị xung quanh. Mỗi khi có người bị quấn lấy, người cùng tổ sẽ trực tiếp cứu đồng đội ra.
Mục đích của đợt dây leo biến dị này chủ yếu là tiêu hao tính mạng của người thường, nhưng bởi vì sự tồn tại của Tôn Thụy Tinh, nên hiệu quả vô cùng hữu hạn.
Một số ít dây leo biến dị có hiệu quả không lớn đến đám người Lý Toàn An. Trong hoàn cảnh một đám người bị kẻ địch bao vây, thực lực của đội đã bắt đầu phát huy sức mạnh.
Chờ đến khi đại đội phía cuối cùng chạy ra khỏi núi, thì nhìn thấy một màn kinh người.
Dây leo biến dị quấn người thường ở xung phong phía trước thành sủi cảo!
Vô số người hình bánh chưng dựng đứng ở trước mặt mọi người, dây leo ở mặt trên quấn chặt lấy, thậm chí trong dây leo còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng xương cốt đứt gãy của con người.
Hầu hết những chiếc xe trong đội ngũ đều bị dây leo quấn lấy, phải dừng tại chỗ, không ngừng gầm rú, nhưng vẫn không thể tiến lên được. Một số người sống sót trong xe bị mắc kẹt trong đó, có biểu hiện hoảng sợ. Có những người có thể mở cửa xe và bước ra khỏi xe, nhưng họ vừa bước ra khỏi xe liền bị dây leo siết cổ.
Sức mạnh của máy móc hoàn toàn bại khi đối mặt với thực vật biến dị.
Xa hơn về phía trước là hai thân hình chật vật không chịu được.
Tôn Thụy Tinh và Bạch Tiểu An.
Tôn Thụy Tinh bảo vệ chặt chẽ Bạch Tiểu An ở phía sau, tấm khiên trong tay không ngừng đánh vào những dây leo không ngừng vươn qua, nhưng ở đây lại có quá nhiều dây leo.
Mặc dù nơi hai người đứng là con đường mà Văn Vũ đã dọn sạch, nhưng đám dây leo này vẫn có thể di chuyển.
Văn Vũ chỉ lo phá vây, căn bản không có thời gian tạo điều kiện thuận lợi cho người phía sau.
Nhìn thấy đã có một số dây leo biến dị quấn quanh chân mình, Bạch Tiểu An dùng sức kéo ra, nhưng lại bị bàn tay còn lại của Tôn Thụy Tinh giữ chặt.
Không phải chức nghiệp giả thì căn bản không chịu nổi sức mạnh này.
Tiếng kêu của Bạch Tiểu An càng ngày càng thê lương. Dây leo đã quấn đứt hai chân của Bạch Tiểu An, mà Tôn Thụy Tinh thì căn bản không có năng lực để ý tới Bạch Tiểu An.
Bạch Phỉ Phỉ cách đó không xa “oa” một tiếng liền khóc.
“Cầu xin anh, cứu nó đi, cứu nó đi.”
Nghe Bạch Phỉ Phỉ cầu xin, Lý Toàn An cũng hạ quyết định rồi.
“Lên, cứu người.”
Đây không chỉ là vì Bạch Tiểu An hoặc là Bạch Phỉ Phỉ, đồng thời cũng là vì đám người của mình.
Đầu tiên, nơi của hai người là con đường đội ngũ mình nhất định phải đi qua, cứu người chỉ là thuận tay thôi.
Tiếp theo, là bởi vì thực lực của Tôn Thụy Tinh.
Trước kia, Lý Toàn An chưa thấy qua Tôn Thụy Tinh ra tay, nhưng hiện tại xem ra, Tôn Thụy Tinh rõ ràng là một chức nghiệp bí ẩn.
Nếu có thể thu Tôn Thụy Tinh làm thủ hạ thì……
Cho dù tính tình của người này không hợp với mình.
Cho dù người này luôn làm ra một số “việc ngốc”.
Cho dù người này không dễ quản lý.
Nhưng chỉ cần có thực lực, thì không phải vấn đề!!
Theo mệnh lệnh của Lý Toàn An, đoàn chức nghiệp giả phía sau lập tức xông lên.
Tình huống đã tới bước này, tất cả mọi người đều hiểu không xông ra thì chính là chết.
Đao thép sắc bén nhanh chóng chém dây leo phía trước. Một khi có người mở đường bị dây leo bám lấy, thì người phía sau sẽ lập tức giải cứu.
Tốc độ của toàn đội thậm chí không kém hơn Văn Vũ và Độc Nhãn.
Gần mười mấy giây, đại bộ cũng đã tới chỗ của Tôn Thụy Tinh.
Lý Toàn An trong đám người lần đầu lấy ra vũ khí của mình.
Lý Toàn An co chân lại, dùng sức nhảy lên, trực tiếp bay ra khỏi đội hình chức nghiệp giả, sau đó ông ta nâng đao lên rồi chém xuống, hoàn toàn cắt đứt dây leo quấn lấy chân Bạch Tiểu An.
“Chú em Thụy Tinh, đi mau.”
Lý Toàn An trực tiếp cõng Bạch Tiểu An đang lớn tiếng khóc thút thít, kéo Tôn Thụy Tinh đang nhũn tay chân ra, trực tiếp trở về đội ngũ chức nghiệp giả.
Tôn Thụy Tinh không nói cảm ơn gì cả, ông ta chỉ thở hổn hển từng hơi, bước chân mệt mỏi di chuyển để đuổi kịp tốc độ của đoàn đội.
Nhóm người Lý Toàn An đi vào sâu, tất nhiên nguy hiểm vẫn xảy ra.
Toàn bộ người sống sót chỉ còn lại một ít. Tất cả dây leo đều nhô đến đây, trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất, tất cả đều là quái vật màu xanh lục dữ tợn.
“Tăng tốc, tăng tốc.”
Lý Toàn An lớn tiếng quát, đồng thời, Tôn Thụy Tinh ở bên cạnh cũng miễn cưỡng ổn định lại được hơi thở. Ông ta cầm lấy tấm khiên, muốn đi lên phía trước đội ngũ.
“Chú em Tôn, anh chờ một chút, hiện tại còn chưa phải lúc.”
Lý Toàn An túm Tôn Thụy Tinh lại, thấp giọng nói một câu với Tôn Thụy Tinh.