Con đường phía trước không hề suôn sẻ.
Dây leo vừa nãy chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Khi Văn Vũ chạy nhanh qua đoạn đường núi, phía trước trở nên bằng phẳng hơn, nhưng khắp nơi trên mặt đất mọc đầy dây leo có răng và móng vuốt.
Độc Nhãn không chút do dự, vừa chạy vừa vung chân phải ra, trực tiếp xé nát dây leo trước mặt, sau đó mặc kệ tất cả, im lặng cúi đầu lao về phía trước.
Vô số dây leo trực tiếp quấn quanh thân thể Độc Nhãn liền bị Văn Vũ ở phía sau chặt đứt. Tuy nhiên, số lượng dây leo quá nhiều, tốc độ của một người một thú không thể tránh khỏi chậm lại, sau đó lại bị nhiều dây leo theo kịp cuốn lấy.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
Văn Vũ nhìn thấy Độc Nhãn đã bị bọc thành một cái bánh chưng lớn, mà hai chân mình cũng đã bị dây leo quấn lấy, cậu trực tiếp giải trừ trạng thái chiến đấu, thu Độc Nhãn vào hồn cảnh thứ hai, rồi lại lập tức thả Độc Nhãn ra.
Đây là biện pháp tốt nhất mà Văn Vũ đối phó với dây leo.
Độc Nhãn có thể tự do ra vào hồn cảnh, những dây leo biến dị này căn bản không vây được.
Độc Nhãn vừa ra khỏi hồn cảnh, nó lập tức tấn công dây leo trên người Văn Vũ.
Móng vuốt sắc bén trực tiếp cào cấu dây leo trên người Văn Vũ. Khi Văn Vũ lấy lại được khả năng hành động, cậu trực tiếp chạy ra ngoài.
Tuy vừa mới bị dây leo đột biến quấn lấy, nhưng sức sát thương của những thứ này thật sự không đủ để nhìn. Trên người Văn Vũ không có vết thương nào ngoại trừ trên mặt có thêm vài vết xước.
Dây leo biến dị không phá được trang phục phòng hộ cấp E.
Độc Nhãn bước nhanh ra, trực tiếp vượt qua Văn Vũ. Khi Văn Vũ chưa vào trong trạng thái chiến đấu, chỉ riêng tốc độ của cậu cũng không bằng Độc Nhãn.
Vì thế, trường hợp lại rơi vào một tuần hoàn xấu hổ.
Độc Nhãn căn bản không quan tâm trên người mình có bao nhiêu dây leo, mà nó cứ lao về phía trước hết mức có thể, đồng thời hết lần này tới lần khác nó quét sạch những dây leo đột biến trên đường đi.
Văn Vũ theo sát sau mông Độc Nhãn, hưởng thụ con đường được Độc Nhãn mở ra, đồng thời đao thép trong tay cậu đánh văng dây leo trên người.
Chờ đến khi Độc Nhãn không thể di chuyển được nữa, Văn Vũ lập tức thu Độc Nhãn vào hồn cảnh rồi lại thả ra. Lúc này, Độc Nhãn giải quyết dây leo trên người trước Văn Vũ, sau đó lại lặp lại quá trình trên.
Dây leo từ bốn phía khiến Văn Vũ dường như đang phải đối mặt với vô số kẻ thù, giết chúng không ngừng.
Khi Văn Vũ cảm thấy cánh tay đã có chút đau nhức, thì tình hình cuối cùng đã thay đổi.
Nhìn thấy những dây leo xung quanh ngày càng ít dần cho đến khi chúng biến mất.
Văn Vũ thở ra một hơi thật dài. Đoạn đường này cậu đã chạy ít nhất mấy nghìn mét rồi.
Bất kể quá trình này gây ra bao nhiêu chấn động hay nguy hiểm, thì tuyệt đối đã tiêu hao không ít thể lực. Cậu luôn bị tấn công từ mọi phía, điều này mang lại áp lực rất lớn cho Văn Vũ.
Chức nghiệp giả của thị trấn HL ở phía sau đã chịu thiệt nhiều nhất, có bọn họ chia sẻ hầu hết dây leo, nếu không, chỉ sợ mình và Độc Nhãn căn bản không có thể lực ra ngoài.
Lấy ra thuốc trị liệu sơ cấp, Văn Vũ trực tiếp uống, vài vết thương trên mặt bị dây leo cào chậm rãi khép lại.
Hiệu quả của thuốc trị liệu sơ cấp không quá lớn đối với Văn Vũ.
“Không biết, đám người Lý Toàn An thế nào rồi?”
Khi dây leo biến dị phá núi đi ra, Tôn Thụy Tinh vừa vặn ở phía cuối cùng của thực vật biến dị.
Tảng đá lớn đổ ập xuống. Dưới thể chất cơ thể của chức nghiệp giả, Tôn Thụy Tinh thậm chí có thể cảm nhận được biểu cảm kinh hoảng của người bình thường ở xung quanh.
Biểu cảm kiên định hiện lên trong mắt Tôn Thụy Tinh.
“Không phải nói, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn sao? Trách nhiệm của cường giả còn không phải là nên bảo vệ kẻ yếu sao? Đây mới là chuyện chức nghiệp giả nên làm, đây mới là chuyện đúng đắn.”
Tôn Thụy Tinh trở tay rút cái khiên tròn nhỏ ở sau lưng ra, ông ta phát động kỹ năng.
Tôn Thụy Tinh: Chức nghiệp chiến sĩ lá chắn.
Tư thế phòng ngự (cấp B, kỹ năng bị động): Cầm cái khiên trong tay sẽ tăng cường ý thức phòng ngự đến cực đại.
Không có số liệu cụ thể, thực tế thì hầu hết các kỹ năng đều sẽ không có số liệu cụ thể, năng lực cá nhân sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả của các kỹ năng.
Mà năng lực cá nhân của Tôn Thụy Tinh rất mạnh.
Chỉ thấy Tôn Thụy Tinh điên cuồng vung tấm khiên nhỏ bằng gỗ lên, đập rồi lại hất văng những viên đá bay tới. Dưới kỹ năng của Tôn Thụy Tinh, tấm khiên nhỏ bằng gỗ không rắn chắc, thậm chí cũng không có sát thương lớn.
Đám đông phía sau Tôn Thụy Tinh nhìn thấy người đàn ông thường ngày thật thà, dễ gần thể hiện sức mạnh của mình, trong lúc nhất thời bọn họ không phản ứng lại.
“Nghĩ cái gì vậy? Nhanh xông lên phía trước!”
Tiếng rống to của Tôn Thụy Tinh khiến mọi người bừng tỉnh, đám người lại xôn xao lên.
Vì tính mạng của mình, những người gia, trẻ con choai choai, phụ nữ trung niên thét chói tai, chạy như bay về phía trước. Đám người chen chúc, thậm chí xuất hiện sự cố dẫm đạp lên nhau.
Không có thương hại, cũng không có đồng tình, trong nhân tâm những người này, tính mạng của mình trước nay đều đáng giá hơn so với người khác.