• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuộc hạ của Lý Toàn An quyết định đánh cược một phen. Nhưng những kẻ bị lòng tham làm cho mù quáng không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.

Thế nên anh ta đã thua, cái giá phải trả chính là mạng sống của mình.

Ngay khi Văn Vũ nhìn thấy quyển trục này thì đã lập tức chú ý đến biểu cảm của người kia.

Quyển trục có thể là chức nghiệp bí ẩn hoặc kĩ năng bí ẩn, chỉ cần xé ra là sử dụng được.

Bảo vật này đã được Văn Vũ coi như là của mình, muốn cướp đồ của cậu là chuyện không thể!

Khi thấy nét mặt người kia lóe lên vẻ cương quyết, Văn Vũ lập tức hành động.

Khoảng cách vài mét mà chưa cần dùng tới một giây.

Ngay khi người kia chuẩn bị xé quyển trục thì Văn Vũ đã nắm được đầu người đó, sức mạnh khổng lồ khiến người này hét lên thảm thiết.

Văn Vũ trực tiếp bé gãy hai tay của người đó, rút lấy quyển trục ra.

“Đồ của tôi không phải thứ anh có thể cẩm.”

Một giọng nói lãnh đạm vang lên.

Sau đó, tay phải hơi dùng sức một cái, đập đầu người này vào tường!

Giống như một quả dưa hấu bị vỡ, màu trắng màu đỏ văng vãi khắp mặt đất.

"Ăn đi."

Độc Nhãn bên cạnh cũng đói bụng, mặc dù thực lực của con người này không mạnh, nhưng cũng có thể lấp bụng một chút.

"Gâu gâu gâu." Độc Nhãn trực tiếp tiến lên, mở miệng rộng cắn xé, ừm, đối với mãnh thú mà nói, vẫn là thịt tươi có hương vị hơn.

Không để ý đến Độc Nhãn đang cắn xé từng khối thịt, Văn Vũ cẩn thận quan sát quyển trục đang phát ra ánh sáng yếu ớt trên tay.

Văn Vũ có chút mong đợi, nếu không có lợi ích, vừa rồi người kia tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống ra đánh cược.

Cẩn thận nghe âm thanh nhắc nhở trong đầu, trong lòng Văn Vũ càng ngày càng phức tạp.

"Hư hóa (kỹ năng cấp S): kĩ năng hệ không gian, có thể tạm thời hư hóa một phần cơ thể hoặc toàn bộ, dùng để xuyên qua các vật thể. Kỹ năng chủ động cần chủ động phát động, tiêu hao thể lực căn cứ vào sức chống đỡ của vật thể xuyên thấu."

Kỹ năng chủ động đều sẽ tiêu hao thể lực, không có gì gọi là giải phóng vô hạn.

Cuối cùng Văn Vũ cũng đã hiểu tại sao vừa rồi thuộc hạ của Lý Toàn An lại mạo hiểm như vậy.

Một khi để người đó xé được quyển trục, sẽ trực tiếp thay thế các kỹ năng ban đầu sau khi chuyển chức, có kĩ năng này, đòn tấn công của người khác sẽ hoàn toàn vô dụng, anh ta thừa sức chạy ra khỏi bảo địa, sau đó, xuyên tường mà đi.

Bản thân chạy đi đâu tìm anh ta đây? Tìm được rồi thì có tác dụng gì?

Nhưng mình tạm thời không dùng được kĩ năng này.

Hai kĩ năng của linh thú có tác dụng rất lớn, không thể bỏ đi đượcc.

Mà phong cách chiến đấu của Độc Nhãn hoàn toàn không hợp với kĩ năng này, còn không bằng giữ lại kĩ năng chữa trị mạnh mẽ.

Hơn nữa, điểm tích luỹ trong tay mình cũng không đủ để đổi kỹ năng lãng quên quyển trục, một khi dùng quyển trục này, kỹ năng này sẽ tùy ý thay mất một kỹ năng trên người, nếu như thay mất mệnh đấu, vậy thì Độc Nhãn sẽ bị bỏ đi!

Bất đắc dĩ bỏ quyển trục vào nhẫn không gian, kĩ năng này rất hữu dụng để chạy ra khỏi thị trấn hl, đáng tiếc, vì cân nhắc lo lắng, bây giờ tuyệt đối không thể động vào nó.

Văn Vũ quay đầu, lúc này mới chú ý đến Lý Toàn An đang đổ mồ hôi lạnh.

"Có giấy không?" Một âm thanh hờ hững vang lên.

"Hả? Không có." Lý Toàn An trả lời trong lo sợ.

"Vậy thật đáng tiếc cho bộ quần áo này của anh." Văn Vũ thong thả bước tới bên cạnh Lý Toàn An, trực tiếp đưa tay lau vết máu lên người Lý Toàn An.

Mà Lý Toàn An cũng không dám cử động.

"Thuộc hạ này của ông thật sự là không được tốt lắm, ông chắc chắn anh ta là thuộc hạ tâm phúc của ông?" Văn Vũ trêu chọc.

"Chuyện này, ha ha, người này chỉ là tùy tiện tìm một người ở bên ngoài thôi, đây không phải là tôi sợ Văn Vũ sốt ruột sao?"

Lý Toàn An vẫn hơi sợ, sợ Văn Vũ nổi lên sát tâm, ngay cả mình cũng xử lý một thể.

"Ừm, đi thôi."

Văn Vũ dẫn đầu đi ra ngoài. Lý Toàn An nhìn Độc Nhãn đi theo sau Văn Vũ, lại nhìn thi thể tàn tạ không thể tả nổi trên mặt đất, sắc mặt chợt phức tạp.

Người này có quan hệ gì với Lý Toàn An, vừa rồi ở ngoài, Lý Toàn An nói gì đó với người này, bây giờ trừ Lý Toàn An ra thì không ai biết, cũng không cần để bất kỳ ai biết.

"Đúng rồi, người vừa rồi có người nhà không?" Giọng nói lạnh nhạt của Văn Vũ lại vang lên.

Lý Toàn An hơi do dự một chút, lập tức trả lời: "Còn có một đứa em trai, nhưng bị ngốc, không chuyển chức."

"Ừ, vậy ông đi giết đi."

"Tôi biết rồi."

. . . . . .

Đến lúc Văn Vũ và Lý Toàn An cùng ra khỏi bảo địa, ánh bạc lóng lánh ở lối vào bảo địa lập tức biến mất.

Bảo địa này đã không còn bảo vật, đương nhiên là không còn giá trị tồn tại.

"Tôi đi nghỉ ngơi trước đã, ông đi xử lý chuyện tôi dặn đi, coi như tôi nợ ông một ân huệ, ngày mai, xem tình hình thế nào rồi tôi sẽ ra tay giúp ông một lần."

Đối với người như Lý Toàn An, uy hiếp đơn giản để Lý Toàn An hoàn toàn nghe lời không thực tế gì cả.

Lý Toàn An nghe thấy lời Văn Vũ, mặt mày lập tức hớn hở, mặc dù ông ta không dám nịnh bợ tính cách của Văn Vũ, nhưng Lý Toàn An tuyệt đối sẽ không xem nhẹ lời hứa của Văn Vũ.

"Yên tâm đi, Văn Vũ, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thoả."

Lý Toàn An vỗ ngực, đảm bảo với Văn Vũ.

Văn Vũ cười với Lý Toàn An: "Tôi hoàn toàn yên tâm với cách làm việc của trưởng trấn Lý, tôi đi nghỉ ngơi trước, bảo người ta mang cơm tối đến đây, mọi chuyện cứ chờ ngày mai."

Nhìn bóng dáng Văn Vũ càng đi càng xa, Lý Toàn An mới thở phào một hơi.

Người này ra tay tàn nhẫn, cũng không lưu tình chút nào, nhổ cỏ nhổ tận gốc, chính là một viên đạn hạt nhân, khiến người ta đạt được nhưng không nỡ lòng từ bỏ, sợ hãi nhưng lại không dám rời xa.

. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK