Đồng thời cũng nói rõ, người này không tính là xấu.
“Đến rồi. Đây là phòng nhỏ của tôi.”
Nhìn thấy Lý Đại Long dẫn vài người vào một căn nhà gỗ đổ nát, Văn Vũ nhìn kiến trúc trước mặt, không khỏi thở dài.
Đi dọc theo con đường vừa rồi, có thể thấy Lý Đại Long có thân phận nhất định trong doanh trại, nhưng loại người này lại chỉ có thể sống trong nơi rách rưới như thế này trong doanh trại.
Nói là đổ nát thật sự không phải ý chê bai. Vài mảnh gỗ vụn trực tiếp bay quanh một nơi giống như chuồng lợn, vị trí chính giữa là một chiếc giường thép với chăn bông vẫn còn dính máu, đây là nơi ở của Lý Đại Long.
“Đặt người anh em bị thương lên giường đi. Bây giờ chúng ta ngồi ở đây một lát, đợi đến khi anh Đại Phi về thì tôi sẽ giới thiệu với mọi người.”
Lý Đại Long đón lấy Bạch Tiểu An từ trên lưng của Tôn Thụy Tinh, nhẹ nhàng đặt cậu ta lên giường.
Bạch Tiểu An cắn chặt răng, mặt đầy mồ hôi lạnh, có thể là đụng đến vết thương ở chân khiến hai chân Bạch Tiểu An càng thêm đau đớn.
Đứa trẻ này khá tốt bụng, vì sợ rằng mình có thể gây rắc rối cho người khác, cậu ta đã chịu đựng cơn đau dữ dội mà không nói một lời.
Bạch Phỉ Phỉ ngồi cạnh giường rơi nước mắt, không ngừng an ủi em trai mình.
Lý Đại Long chào hỏi một tiếng với đám người Văn Vũ, đồng thời chỉ huy đồng đội nhấc người bất tỉnh ra, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
“Có cần làm cho Bạch Tiểu An một bình thuốc trị liệu sơ cấp không?” Tôn Thụy Tinh nhìn Bạch Tiểu An đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn anh Tôn. Anh Tôn có thể cứu em trai em, em đã rất cảm kích rồi!”
Bạch Phỉ Phỉ khóc như mưa nhìn Tôn Thụy Tinh, giọng nghẹn ngào nói.
Không thể không nói, Bạch Phỉ Phỉ rất xinh đẹp. Quan trọng là khiến Lý Toàn An nuôi rất sạch sẽ, xét cho cùng, trấn HL không thiếu nguồn nước.
Văn Vũ thích thú nhìn Bạch Phỉ Phỉ. Người phụ nữ này dùng dáng vẻ yếu đuối, giọng nói có chút nghẹn ngào, diễn trò lạt mềm buộc chặt, khiến người lỗ mãng như Tôn Thụy Tinh sững sờ.
Lý Toàn An hơi xấu hổ nhìn biểu diễn của Bạch Phỉ Phỉ, sau đó ho mạnh một tiếng.
“Điểm tích lũy của chú em Tôn vẫn đủ chứ?”
Lời này vừa được hỏi ra, biểu cảm của Tôn Thụy Tinh lập tức mất tự nhiên.
Mấy người tại đây đã dùng hết điểm tích lũy lúc trước khi đột phá vòng vây rồi.
Tôn Thụy Tinh nhìn Văn Vũ luôn đứng sang một bên, ngập ngừng hỏi: “Ừm, người anh em Văn Vũ còn điểm tích lũy không?”
“Dùng hết rồi.” Văn Vũ đảo mắt, tức giận nói.
Đùa cái gì vậy, trước mạt thế đều không có bao nhiêu người làm loại chuyện tiêu tiền cứu người lạ này, có được không.
“Vậy, trưởng trấn Lý, anh xem?”
Tôn Thụy Tinh còn thật sự coi chuyện cứu Bạch Tiểu An là một vấn đề.
Sắc mặt của Lý Toàn An cực kỳ khó coi. Ông ta đã hiểu, bản thân đã bị Bạch Phỉ Phỉ “vứt bỏ” rồi.
“Con kỹ nữ xấu xa này.” Trong lòng Lý Toàn An thầm mắng một tiếng, nhưng tình huống hiện tại bản thân đã không còn là trưởng trấn Lý tùy ý ép buộc mọi người nữa.
“Tôi cũng dùng hết rồi.” Lý Toàn An cắn chặt răng phun ra mấy chữ này, rồi lại nhìn mấy người ở đó, trực tiếp quay người rời khỏi phòng của Lý Đại Long, mấy người thân tín cũng đi theo.
Tôn Thụy Tinh nhìn dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi của Văn Vũ, rồi lại nhìn Lý Toàn An quay người rời đi, ông ta cắn chặt răng, nói với Bạch Phỉ Phỉ: “Các người đợi ở đây trước, tôi ra ngoài một chuyến.”
Mắt Bạch Phỉ Phỉ sáng lên, trực tiếp đứng dậy, khóc nói với Tôn Thụy Tinh: “Anh Tôn, không cần đâu, anh đối với Phỉ Phỉ như vậy, Phỉ Phỉ thật sự không nhận nổi.”
Văn Vũ cười “phụt” ra tiếng, con mẹ nó, thật sự giống như phim Hàn Quốc vậy.
Văn Vũ nhịn cười, trực tiếng ra khỏi “chuồng lợn” của Lý Đại Long. Văn Vũ châm điếu thuốc ở ngoài cửa, hít một hơi dài, lúc này mới ép được ý cười xuống.
Nhìn thấy Tôn Thụy Tinh trực tiếp ra khỏi doanh trại, lại nhìn nét mặt tái mét của Lý Toàn An ở bên cạnh. Nếu không phải cố kỵ Bạch Tiểu An vẫn còn nằm trên giường thì Văn Vũ đã có thể cười ra tiếng rồi.
Có lúc thực tại còn thú vị hơn trên phim.
“Người anh em Văn Vũ, người anh em Văn Vũ, đại ca trở về rồi, tôi dẫn cậu đi gặp.”
Vẫn chưa hút hết điếu thuốc, Lý Đại Long đã hừng hực chạy quay lại rồi.
“Đúng rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy người cầm lá chắn của các cậu ra ngoài rồi, không biết đi làm gì?”
Lý Đại Long nghi ngờ hỏi.
“Ông ta à, bận giải cứu thế giới.”
Một giọng nói đầy sự chế nhạo lạnh nhạt vang lên. Văn Vũ cùng không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Lý Đại Long, trực tiếp nói: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp anh Đại Phi của các anh.”
“Đúng rồi, trưởng trấn Lý đi không?” Văn Vũ quay đầu, nhìn Lý Toàn An đang hút thuốc, Văn Vũ trực tiếp hỏi.
“Đi, làm gì mà không đi, ở đây chăm sóc người đàn bà của kẻ khác sao?” Lý Toàn An dẫm chân lên điếu thuốc đang lập lòe, hung dữ nói.
Nói xong, ông ta trực tiếp dẫn thủ hạ đi theo Văn Vũ, chỉ để lại hai người Bạch Phỉ Phỉ và Bạch Tiểu An.
……..