• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liếc nhìn Tôn Thụy Tinh một cái, Văn Vũ bất lực đứng dậy, nhìn những ánh mắt mong chờ phía dưới, Văn Vũ nặng nề thở dài “ Tôi đành làm người xấu phá vỡ hi vọng của mọi người vậy, coi như báo đáp bữa ăn này.”

“ Mọi người nghe tôi nói.” Văn Vũ mở miệng.

“ Tình hình ở thành phố M rất xấu, thậm chí còn ác liệt hơn cả nơi này. Hơn nữa chính phủ cũng không triển khai công tác cứu hộ. Thực tế là, lúc tôi ở thành phố M có gặp người ở cục cảnh sát, còn có nhân viên chính phủ, cũng đều giống mọi người. Thậm chí tình hình chỗ này còn tốt hơn thành phố M rất nhiều.”

Câu này là thật, tuy rằng thú biến dị ở nông thôn nhiều hơn, nhưng ở thời kỳ đầu mạt thế tạo ra mối đe dọa lớn với loài người không phải thú biến dị, mà là đám zombie yếu ớt, thành phố càng đông dân số, thiệt hại do zombie gây ra càng nghiêm trọng.”

“Cậu nói dối, chính phủ chắc chắn đã triển khai công tác cứu hộ rồi, tôi thấy cậu chính là tù trốn trại, có phải phạm tội ở thành phố M trốn ra không?”

Một ông lão gần 80 tuổi ở phía dưới run rẩy chống nạng đứng dậy, chỉ vào mũi Văn Vũ lớn tiếng chất vấn.

Văn Vũ cẩn thận nhìn ông lão đang đứng, bàn ăn ông lão đang ngồi đều là những người già bằng tuổi ông ta, người nào người nấy nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực.

“ Lời cũng chỉ có vậy thôi, tất cả đều là sự thật, tin hay không là tùy mọi người.” Văn Vũ cho rằng cãi nhau với mấy người già này hoàn toàn chả có ý nghĩa gì cả, vừa nói hết lời liền ngồi xuống.

Tôn Thụy Tinh thấy mấy người già này ngày càng kích động, vội vàng đứng dậy, nói to với tất cả mọi người: “ Tất nhiên, lời của Văn Vũ có thể đúng, cũng có thể sai, tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào, cái này còn phải chứng thực. Vì vậy ngày mai tôi sẽ đi thành phố M, đến lúc đó sẽ cho mọi người một câu trả lời.”

“Chúng tôi cũng đi, không ở đây nữa, Tiểu Tôn, ngày mai cậu đưa chúng tôi cùng đến thành phố M, tôi không tin chính phủ của chúng ta không giải quyết được mấy người chết này sao.” Ông lão vừa chất vấn Văn Vũ gõ mạnh cây gậy lớn tiếng nói.

Văn Vũ có chút kinh ngạc, ông già này còn không đi nổi thế mà có thể nói lớn như vậy.

Nhìn mấy ông bà cùng bàn với ông lão kia hùa theo, sắc mặt Tôn Thụy Tinh lúc xanh lúc tím, cuối cùng bất lực nói: “ Được được được, ông cụ Tôn, ăn cơm trước, ngày mai nói tiếp được không.”

“Hừ.” Ông cụ Tôn lườm Văn Vũ và Tôn Thụy Tinh một cái sắc lẹm, ăn bừa hai miếng liền liền rời đi.

Thấy ông cụ Tôn đứng dậy rời đi, Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài.

“ Người anh em, đừng để ý. Tôi nói này, cái nơi nhỏ bé này trăm nghìn khó khăn, hầu hạ mấy ông bà già này là khó nhất.”

Thấy Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài như vậy, Văn Vũ cũng cảm thấy buồn cười.

Thành lập doanh trại phải giác ngộ được việc này, có đủ các thể loại người, phục vụ một người không tốt thì rắc rối ầm ĩ rồi. Trừ phi có năng lực cường đại, hoặc là dùng thực lực cực mạnh phát huy thủ đoạn như ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nếu không tốt nhất là không động chạm đến chỗ như nơi tập trung.

Giống như Tôn Thụy Tinh trước mặt, nếu không bị những người ở doanh trại này liên lụy, dựa vào bản lĩnh của Tôn Thụy Tinh ít nhất có thể giết được hơn 5 điểm thể chất, cần gì đặt mình vào hoàn cảnh éo le như vậy.

Văn Vũ cười nhạt với Tôn Thụy Tinh, không có ý kiến gì với chuyện này, mỗi người có cách sống của riêng mình, nếu Tôn Thụy Tinh thấy đem theo đám người này là đáng, vậy mình cũng không nên bình luận gì cả.

“ Ăn thôi.” Thấy không khí có chút gượng gạo, Tôn Thụy Tinh nói to với mọi người phía dưới. Thực ra chủ yếu là nói với những người trẻ tuổi có sức chiến đấu mà mình một tay dẫn dắt, những người lớn tuổi hầu hết đã bỏ đi cùng ông cụ Tôn rồi.

Văn Vũ cúi đầu trầm mặc ăn, không thể không nói đồ ăn ở nông thôn cũng khá là ngon, đương nhiên cũng có thể là do đây là những món nóng hổi đầu tiên mà Văn Vũ được ăn từ khi mạt thế.

Cơm nước xong xuôi, những người phụ nữ trung niên bắt đầu dọn bàn. Văn Vũ với Tôn Thụy Tinh cũng bắt đầu nói về chuyện cuộc sống.

“ Tôn đại ca vẫn luôn sinh sống ở thị trấn HL à?” Văn Vũ nhận lấy điếu thuốc Tôn Thụy Tinh đưa cho, hít nhẹ hai hơi.

“ Ừ, trước đây vẫn luôn trở hàng, nếu không xảy ra mạt thế, con gái tôi đã học đại học ở thành phố BJ, bây giờ cũng không biết thế nào rồi,” Tôn Thụy Tinh thở ra một luồng khói thuốc, ánh mắt mờ mịt nói.

“ Yên tâm đi, người tốt ắt được phù hộ, chỉ dựa vào việc Tôn đại ca cứu được bao nhiêu người ở thị trấn HL, con gái anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Văn Vũ an ủi.

“ Cũng đúng.” Tôn Thụy Tinh bật cười.

“ Đúng rồi, người anh em, ngày mai nhờ cậu giúp đỡ, sáng mai tôi đem người đến trạm thu phí ở thành phố M xem xét, sự an toàn của cái doanh trại bé này của tôi, hi vọng cậu em Văn Vũ có thể giúp anh đây một tay.” Tôn Thụy Tinh rõ ràng là không muốn nói về chuyện nhà chuyện cửa này, có thể có nỗi khổ riêng.

Văn Vũ cân nhắc một hồi, nói với Tôn Thụy Tinh: “ Cái này không vấn đề, nhưng ngày mai đợi sau khi mọi người trở về, tôi phải rời đi, tôi cũng không giấu gì Tôn đại ca, con sư tử đuổi giết tôi, có thể đuổi đến đây, vì vậy tôi phải nhanh chóng đi xa khỏi thành phố M.”

--

Mọi người hãy ủng hộ truyện để nhóm dịch có động lực chi phí chạy dl nhiều nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK