• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biết rồi, tôi đi chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ về.”

Văn Vũ chào Lý Toàn An rồi đi về phía cột đá trao đổi.

Bây giờ không còn nhiều điểm nữa, Văn Vũ đổi một bình thuốc trị liệu sơ cấp cất vào nhẫn không gian, đổi xong chỉ còn lại mấy chục điểm.

Đến bây giờ thì Văn Vũ đã hoàn tất công việc chuẩn bị của mình.

“Văn Vũ.”

Một giọng nói vang lên phía sau.

Văn Vũ quay đầu lại, là Tôn Thụy Tinh.

Tâm trạng mấy ngày nay của Tôn Thụy Tinh không tốt lắm. Cho dù là ai đi chăng nữa, ngày nào cũng bị mấy người theo dõi thì làm sao có thể tốt được.

Điều quan trọng hơn là, dựa vào tính cách của Tôn Thụy Tinh thì những chuyện này đối với anh ta mà nói là vô cùng tàn nhẫn.

“Ừ.”

Văn Vũ gật đầu, không có gì để nói với ông ta cả.

“Người anh em Văn Vũ, tôi biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, tôi cũng đã suy nghĩ về chuyện đó. Thế nên, tôi chỉ có một thỉnh cầu, nếu như có thể thì xin cậu hãy quan tâm thêm vài người.”

Giọng nói của Tôn Thụy Tinh tràn đầy bất lực, băn khoăn, thậm chí là cả tuyệt vọng.

Văn Vũ do dự một chút rồi thở dài: “Anh Tôn, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức. Đây không phải lời hứa, nếu tình huống tốt thì tôi sẽ ra tay cứu người, nhưng nếu tình huống xấu thì tôi chỉ có thể ưu tiên mạng sống của mình.”

“Có được lời này của cậu là đủ rồi...”

Tôn Thụy Tinh lẩm bẩm, sau đó đi về phía những người đang thu dọn đồ đạc.

Lâm Hổ theo sát phía sau.

...

“Xuất phát.”

Lý Toàn An vung tay lên, đoàn đội hơn ba trăm người chậm rãi di chuyển.

Hơn ba trăm người không tính là nhiều, nhưng có thêm hàng chục chiếc xe lớn xe nhỏ thì lập tức trở nên đông đảo.

Có nhiều chức nghiệp giả không ngồi xe mà đi theo sau đoàn xe với tốc độ ổn định.

Văn Vũ và Lý Toàn An ngồi chung một chiếc xe, Lý Toàn An lái xe, Văn Vũ ngồi ở ghế phụ, ngồi sau là Bạch Phỉ Phỉ.

Bạch Phỉ Phỉ thấy Văn Vũ ngồi cùng xe mình, hơn nữa trên xe còn có Lý Toàn An thì hơi lúng túng.

“Lát nữa có cần tôi làm gì không?”

Văn Vũ vừa hút thuốc vừa hỏi Lý Toàn An.

Lý Toàn An do dự một chút rồi quả quyết: “Không cần, chúng tôi có thể tự giải quyết.”

Văn Vũ phun ra một làn khói, hài lòng nói: “Được lắm, trưởng trấn Lý đúng là nhân tài. Bây giờ tôi nợ ông một ân tình, nếu như lát nữa ông không cần giúp gì thì đến trấn Ch tôi sẽ trả lại.”

Lý Toàn An cười ha ha: “Nghe được những lời này của người anh em Văn Vũ là tôi đây yên tâm rồi, còn có thể lao ra hay không thì chắc cũng không phải vấn đề lớn.”

“Ồ?” Văn Vũ thấy Lý Toàn An tự tin như vậy thì ánh mắt khẽ lóe lên, cái tên Lý Toàn An này chắc chắn có không ít chiêu trò.

“Lão cáo già này che giấu cũng kĩ đấy.” Văn Vũ âm thầm mắng một tiếng, sau đó cũng không quan tâm nữa.

Đoàn xe chậm rãi chạy trên con đường hoang tàn đổ nát, có không ít người từ khi sinh ra đến giờ chưa từng rời khỏi nơi đóng quân, bây giờ nhìn quê hương mình biến thành như vậy thì cũng trở nên trầm mặc.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm toàn đội ngũ, mãi đến tận khi có một tiếng hét thảm vang lên.

“Cứu tôi, cứu tôi, có thứ gì đó cuốn lấy tôi rồi!”

Một chức nghiệp giả đang đi thì bị dây leo biến dị cuốn lấy, sau đó được mấy chức nghiệp giả khác chạy tới cứu.

Chuyện này xảy ra ngay gần,Văn Vũ và Lý Toàn An ngồi trong xe nhìn thấy rất rõ.

“Sắp bắt đầu rồi.” Lý Toàn An nắm chặt tay lái, trong lòng ông ta cũng không chắc chắn lắm.

“Nhanh lên, bây giờ chuẩn bị xuống xe.” Văn Vũ mở cửa xe nhảy xuống.

Đoàn xe bởi vì chuyện vừa phát sinh mà giảm tốc độ rồi ngừng hẳn lại, chỗ này cách chỗ đám dây leo biến dị chưa tới hai trăm mét.

“Mọi người, mọi người, nghe tôi nói, không cần hoảng hốt.”

Lý Toàn An xuống xe, nhảy lên chiếc xe tải cao nhất rồi nói to.

Giọng nói rõ ràng truyền khắp toàn đội ngũ, ngoài những chức nghiệp giả đang xử lý đám dây leo biến dị xung quanh thì những người khác đều nhìn về phía Lý Toàn An.

“Tính huống bây giờ có một chút thay đổi.”

Lý Toàn An hắng giọng, lúc này giọng nói của ông ta đã không còn sự dịu dàng như thường ngày.

“Phía trước là trấn Ch, tôi đã nói rồi, trấn Ch đã được chính phủ tiếp quản, nhưng chuyện này lại xảy ra ở trấn Hl của chúng ta.”

“Lối ra của trấn Hl chúng ta đã bị đám dây leo biến dị này phong tỏa, chúng ta nhất định phải lao ra ngoài mới có thể tìm được một chút hi vọng sống. Vừa rồi chính là đám dây leo biến dị này tấn công chúng ta.”

“Bây giờ tôi sẽ cho mọi người quyền lựa chọn, một là theo chúng tôi lao ra, hai là ở lại trấn Hl chờ chết.”

Lý Toàn An vừa dứt lời, quần chúng bên dưới lập tức bàn tán xôn xao.

“Làm thế nào bây giờ, tôi vừa nhìn thấy người kia bị dây leo cuốn lấy, chúng ta đi lên thì sẽ chết chắc.”

“Hay là Lý Toàn An nói dối chúng ta? Có lẽ ông ta định dùng chúng ta làm mồi nhử, để bản thân chạy thoát ra ngoài.”

“Đúng rồi, nhỡ chết thì sao? Tôi không đi, tôi cứ ngồi trong xe, tôi không tin đám thực vật kia có thể xuyên qua xe tải.”

Cũng có vài người trong đám đông đứng lên, vỗ lồng ngực hét to, đồng ý cùng Lý Toàn An xông ra ngoài.

Đó đều là những người được Lý Toàn An mua lại, hầu hết là những chức nghiệp giả biết rõ sự thật.

Nhưng những người này chỉ là số ít.

“Ừ, ra tay đi.”

Lý Toàn An thấy đám đông càng lúc càng ồn ào thì ra lệnh cho mấy chức nghiệp giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK