• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Arkada bĩu môi: “Sức mạnh và quyền hạn của ngươi đều không đủ.”

Đứa nhỏ này chết còn sĩ diện. Vốn dĩ Văn Vũ cũng không ôm hy vọng gì, nghe thấy câu này, cậu không nhịn được muốn để lại chút ấn tượng trước khi đứa nhỏ trước mặt này đi mất.

“Đúng rồi, còn phần thưởng khác không?” Văn Vũ nói.

“Những cái này còn chưa đủ sao? Hoặc con người các ngươi có lòng tham.”

“Vậy thì một vấn đề cuối cùng. Người bảo vệ bảo địa có thể làm hại người sống sót hay không? Ta nói chính là dùng bất kỳ phương thức gì?” Văn Vũ cẩn thận hỏi.

“Ừm, vấn đề này sao.” Arkada lại lấy ra một cuốn thư tịch lớn, lật xem với tốc độ cực nhanh.

“Không thể.” Khuôn mặt nhỏ tròn vo đầy vẻ nghiêm túc nhìn Văn Vũ.

“Hử, tốt như vậy, tốt như vậy.” Văn Vũ cười quỷ dị với Arkada.

Arkada có chút không rõ nguyên do.

“Vậy thì hiện tại sự khiêu chiến của bảo địa này coi như kết thúc rồi?” Văn Vũ hỏi ra vấn đề cuối cùng.

“Đúng vậy, tiểu gia ta cũng phải trở về rồi.” Arkada vặn cái eo lười, vô cùng vui vẻ nói.

“Anh Arkada, anh biết không?” Nghe thấy lời Văn Vũ, Arkada rõ ràng có chút sảng khoái khi nghe câu ‘anh Arkada’. Arkada nhếch mũi chân lên, cẩn thận nhìn biểu cảm nghiêm túc của Văn Vũ.

“Trên địa cầu của bọn ta có một phong tục.” Văn Vũ chậm rãi lại gần Arkada, vẻ mặt quỷ dị nhìn anh ta.

“Đối với đứa nhỏ như ngươi, bọn ta thông thường sẽ……” Văn Vũ trực tiếp nhấc cái yếm nhỏ của Arkada lên, nhìn cá chạch nhỏ dưới yếm, trực tiếp búng một cái.

“Búng JJ nhỏ của đứa đó.”

Pung một tiếng, vẻ mặt Văn Vũ quỷ dị nhìn Arkada.

Arkada nửa ngày chưa phản ứng lại. Đầu tiên anh ta nhìn JJ nhỏ của mình còn đang rung, rồi lại nhìn Văn Vũ, lặp đi lặp lại hành động như vậy ba lần.

Sau đó anh ta nhìn thẳng vào Văn Vũ.

Toàn bộ khung cảnh rơi vào yên lặng quỷ dị.

“A a a a a a a. Ngươi cũng dám đối với ta như vậy, a a a a a, ta muốn, ta muốn……”

Arkada giống như hỏng mất rống to, Văn Vũ sợ tới mức run lên một trận.

“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đừng xằng bậy.”

“Ta muốn, ta muốn, hu hu hu hu, ta trở về phải nói cho ông nội là ngươi bắt nạt ta. Hu hu hu hu.” Arkada ‘ta muốn’ nửa ngày, rõ ràng không thể nghĩ ra mình nên xử lý con người này như thế nào. Sau đó, khuôn mặt cậu ta nhăn lại thành một nếp, hung dữ túm chặt yếm nhỏ của mình, vừa che lại đôi mắt hu hu khóc lớn, vừa quỷ dị biến mất.

Cùng lúc đó, ánh sáng chữa lành bao phủ trong chiếc nhẫn từ từ tiêu tán, vết thương trên người Văn Vũ đã được ánh sáng chữa lành, hoàn toàn khép lại.

Âm thanh nhắc nhở lớn từ hướng bảo địa: “Người khiêu chiến khiêu chiến thành công trạm kiểm soát cuối cùng. Bảo địa biến mất vĩnh viễn sau ba mươi phút. Đến lúc đó, người khiêu chiến chưa ra khỏi bảo địa sẽ được dịch chuyển tức thời tự động đưa ra thế giới bên ngoài.”

Văn Vũ trên đấu trường trực tiếp được dịch chuyển tức thời xuống dưới. Mới vừa ra khỏi đấu trường, Văn Vũ trực tiếp quan sát thu hoạch của mình.

Đầu tiên là chiến đao và quần áo bảo hộ. Vốn dĩ chiến đao và quần áo bảo hộ đều đã bị hỏng, nhưng may mà bảo địa cho mình một phần mới. Không cần nói, tất nhiên là lập tức thay.

Sau đó là điểm tích lũy và ma tinh. Văn Vũ trực tiếp nhét ma tinh vào nhẫn không gian. Nhẫn không gian tuyệt đối là một bảo vật, kích thước bên trong nhẫn không gian cấp F chỉ có một mét khối, nhưng chứa đựng một ma tinh tuyệt đối không phải vấn đề.

Văn Vũ đều đã dùng hết ngọc phòng ngự và thuốc trị liệu, chỉ còn lại một quyển trục dịch chuyển không gian.

Văn Vũ cẩn thận nhìn hướng dẫn của quyển trục dịch chuyển không gian.

“Quyển trục dịch chuyển không gian: Đạo cụ cấp D, có thể di chuyển xa mười mét theo bất kỳ hướng nào sau khi sử dụng. (Giới hạn trong tầm mắt có thể thấy được).”

“Thứ cứu mạng tốt, không tồi không tồi.” Văn Vũ vui vẻ lẩm bẩm một câu.

Lại cẩn thận quan sát một chút thuộc tính của Sách Đen, ngoại trừ không biết cần hấp thụ bao nhiêu linh hồn ra, thì thuộc tính khác đều khiến mình vô cùng hài lòng.

“Bảo địa này thật không tồi, ngoại trừ tên khốn Arkada.” Văn Vũ tổng kết vật phẩm thu được, hài lòng gật đầu.

Sau đó, cậu chuyển sự chú ý của mình lên quần chúng luôn quan sát, ăn dưa, chính là bốn người Quan Đào.

Vẻ mặt của bốn người Quan Đào phức tạp nhìn Văn Vũ, thẳng đến khi Văn Vũ nhìn bọn họ.

“Cái đó, người anh em, không đúng, đại ca, anh thật sự vô cùng mạnh.” Quan Đào miễn cưỡng nở nụ cười tươi, vuốt mông ngựa với Văn Vũ.

Nếu nói sâu trong nội tâm Quan Đào không có hâm mộ ghen tị thì đó là gì.

“Ừm, tôi rất mạnh, tôi cũng biết điều này. Các anh xem diễn sảng khoái không? Có muốn ở lại một ngày để viết lại cảm nghĩ không?” Văn Vũ vừa thấy mấy người này còn ở đây, chính là còn muốn nói gì đó với cậu.

“Không cần đâu, mấy anh em chúng tôi chỉ muốn gần gũi chiêm ngưỡng phong thái của đại ca thôi. Vừa rồi đại ca chiến đấu thật sự khiến bọn em xem như si như say, sự kính trọng đối với đại ca giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt……”

Xét về công phu vuốt mông ngựa, Lâm Lập rõ ràng lợi hại hơn Quan Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK