Những chức nghiệp giả nghe theo mệnh lệnh của Lý Toàn An, nhanh chóng rút đao thép, chậm rãi tiến về phía đám người đang hoảng loạn.
Đám người kêu la không xông ra ngoài đều bị giật mình, nhưng sau đó không biết dựa vào đâu mà lại ưỡn thẳng lưng lên.
“Dọa ai chứ? Định dọa ai hả? Đất nước này vẫn còn có luật pháp, các người cứ thử động vào tôi xem.”
Một người phụ nữ trung niên chống tay vào hông, lớn tiếng hét lên với mấy chức nghiệp giả cách đó không xa.
Hành động của bà ta khiến những người xung quanh có thêm tự tin, cũng quát tháo ầm ầm.
Lý Toàn An thấy đám người này vẫn không sợ hãi thì trực tiếp ra tay.
Lưỡi đao sắc bén xuyên qua lồng ngực bà ta, người phụ nữ trung niên vừa nói chuyện ngơ ngác nhìn lưỡi đao trước ngực, không tin chuyện gì đang xảy ra, sau đó phun ra một ngụm máu, tiếp đó không còn tiếng thở nữa.
Đám đông bỗng im bặt.
“Mọi người, nghe tôi nói vài câu.”
Lý Toàn An phá vỡ sự im lặng, thấy đám đông bên dưới vẫn không có phản ứng gì thì khẽ ho khan một tiếng.
Một tiếng ho này khiến đám đông đang sững sờ phản ứng lại, không ít người ôm cổ nôn khan, một đám khác thì la hét kinh hoàng. Đến tận khi mấy chức nghiệp giả càng tiến lại gần hơn thì nhóm này mới bắt đầu nhận ra. Tiếng chửi bới, tiếng van xin, tiếng nôn mửa khiến khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Yên lặng!” Lý Toàn An rống lên, tố chất thân thể của chức nghiệp giả khiến những người bình thường đứng gần ông ta cảm thấy choáng váng.
“Tình huống bây giờ là như thế, các người đừng có nói với tôi mấy lời vô bổ đó. Ai muốn xông ra ngoài với tôi thì đứng bên trái tôi, ai không muốn xông ra thì đứng bên phải, tôi cho các người hai phút.”
“Đúng rồi, để đảm bảo có nhiều người có thể chạy thoát khỏi trấn Hl, tôi sẽ giết chết hết những kẻ không muốn xông ra. Dù sao thì đối với đám dây leo kia, người chết người sống cũng không có gì khác biệt.”
“Những chức nghiệp giả trong doanh trại đã nuôi các người lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc các người trả ơn rồi.”
Lý Toàn An cười gằn.
Những người bình thường nghe Lý Toàn An nói thì sững sờ, bọn họ không thể tin được đây chính là trưởng trấn Lý mà mình luôn luôn tin tưởng.
“Còn ba mươi giây nữa.” Lý Toàn An nhìn đồng hồ đeo tay, hờ hững nói một câu.
Bắt đầu đếm ngược, tất cả mọi người lập tức trở nên hỗn loạn, có người bắt đầu thảo luận, cũng có người lập tức đứng về phía bên trái Lý Toàn An.
Tất nhiên cũng có một số người đi thẳng sang phía bên phải.
Đó là một nhóm người già, đợi đến khi thời gian kết thúc thì có khoảng ba mươi người già lựa chọn đứng bên phía tay phải Lý Toàn An.
Ông cụ đứng đầu nhìn Lý Toàn An bằng con mắt vẩn đục, giọng nói già nua vang lên, nói ra thỉnh cầu cuối cùng của mình.
“Trưởng trấn Lý, chúng tôi già rồi, không chạy được, chúng tôi không đến trấn Ch nữa, chúng tôi chỉ muốn chết ở trấn Hl, thế là đủ rồi. Chỉ mong trưởng trấn Lý nể tình chúng tôi đều là người già cả, đừng đẩy chúng tôi lên chịu chết!”
Trưởng trấn Lý nhìn đám người trước mặt, sợ sệt, bất lực, bàng hoàng.
Đến tận bây giờ bọn họ mới hiểu cái gì gọi là mạt thế.
Lý Toàn An thở dài, nhảy xuống xe, chậm rãi bước đến trước mặt những người già này, sau đó cúi đầu vái một cái thật sâu.
Xung quanh chìm vào yên lặng, thậm chí đến cả Văn Vũ cũng nhìn chằm chằm Lý Toàn An, không biết Lý Toàn An lựa chọn như thế nào.
Lý Toàn An chậm rãi nói: “Các ông bà, chuyện đến nước này, người tôi muốn xin lỗi nhất chính là mọi người.”
“Mọi người nuôi dưỡng con gái cả đời, có mấy người còn chưa kịp hưởng phúc thì ngày mạt thế chết tiệt này đã đến.”
“Mọi người vì con cái, vì xã hội mà lao động vất vả, cống hiến nhiều như vậy, đáng lẽ nên có được một kết cục tốt đẹp.”
Lý Toàn An dừng một chút.
Sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi.
“Nhưng mọi người có nghĩ tới chuyện này không, nếu như không có mọi người thì tôi sẽ dùng mạng của người khác để lao về phía trước. Mọi người cũng không sống được bao lâu nữa, tại sao không dùng mạng của mình đổi lấy mạng của người khác? Đây mới là giá trị to lớn nhất của mọi người, đây mới là vinh dự, là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời mọi người!”
“Chết ở đâu, chết như thế nào cũng có gì khác nhau?”
Giọng nói của Lý Toàn An càng lúc càng lớn, đến lúc cuối thì đã gầm lên.
Những người già đứng đó cũng bàng hoàng, không nói thêm gì nữa.
“Bây giờ, nể mặt mọi người đều già cả, tôi cho mọi người một cơ hội nữa, chọn bên trái hay bên phải?”
Nghe thấy mấy lời này của Lý Toàn An, những người đứng bên phải do dự một chút, sau đó chậm rãi đi về bên trái.
Chưa đầy một phút, bên phải chỉ còn lại vài người, Lý Toàn An khẽ phất tay.
“Giết hết đi.”