• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hẳn là theo thương thế càng nặng, thực lực của nó càng được tăng lên đi, chỉ là không biết giới hạn là bao nhiêu." Trải qua hai lần chiến đấu cùng Độc Nhãn, nếu như Văn Vũ còn không suy đoán ra hiệu quả hiệu quả kỹ năng của Độc Nhãn, vậy coi như cậu sống nhiều năm như vậy là uổng phí rồi.

Trong lòng Văn Vũ hiểu rõ, chiến đấu đến nước này, đã hoàn toàn không thể cứu vãn, bất luận này năng lực của tên Độc Nhãn này là cái gì, có thể tăng phúc bao nhiêu sức mạnh cho nó, chỉ cần nó còn chịu thương tổn từ hiệu ứng đả kích linh hồn, thì Văn Vũ vẫn có khả năng giết nó.

Theo tiết tấu trận đấu, diễn biến trận đấu lặng lẽ phát sinh ra sự thay đổi.

Nguyên bản sức chiến đấu của Văn Vũ hoàn toàn vượt xa Độc Nhãn, thế nhưng theo tố chất thân thể của Độc Nhãn càng ngày càng mạnh, nó từ từ san bằng chênh lệch, để Văn Vũ không thể tránh khỏi dần dần rơi vào thế yếu, bộ quần áo phòng hộ cũng đã có thêm vài vết xước.

Cùng lúc đó, theo thực lực của Độc Nhãn càng tăng cường, hiệu quả đả kích linh hồn càng ngày càng yếu, số lần Văn Vũ công kích trúng Độc Nhãn cũng càng ngày càng ít, dần dần, khi tố chất thân thể của Độc Nhãn đạt 25 điểm, tình cảnh liền rơi vào thế hòa hoãn.

Một mặt, Văn Vũ cực lực khống chế nhịp điệu chiến đấu, dưới tình huống trước mắt, Văn Vũ đã cảm nhận được năng lực này của Độc Nhãn cực kỳ mạnh, cứ như thế này, Độc Nhãn sớm muộn gì cũng sẽ cường hóa đến mức độ mà mình không thể chống cự, vì lẽ đó đường sống duy nhất của Văn Vũ hiện tại chính là ở một đao đánh trúng điểm yếu, giết chết Độc Nhãn, bằng không, Văn Vũ rất khó có được cơ hội thắng lợi.

Mặt khác, Độc Nhãn vô cùng sợ năng lực đả kích linh hồn của Văn Vũ, nó có thể cảm giác được thần trí của nó đã dần trở nên mơ hồ, nếu như tiếp tục chịu đòn công kích này, rất có khả năng nó sẽ bị tên nhân loại trước mắt xé nát linh hồn, cho dù nó không chết, chỉ sợ cũng phải biến thành một con quái vật điên điên khùng khùng, đối với Độc Nhãn kẻ sở hữu trí tuệ không hề thấp, kết cục này nó chịu không nổi.

Hai bên hiều ngầm lẫn nhau đồng thời dừng tay, Văn Vũ nâng đao nhìn Độc Nhãn, mà Độc Nhãn vừa thở hổn hển, vừa oán hận trừng mắt Văn Vũ, xem ra nó cũng biết, ngày hôm nay nó không có biện pháp gì thắng được Văn Vũ.

Văn Vũ cũng là hơi phiền muộn, vũ khí của cậu không mạnh, chỉ bằng công kích vật lý thì căn bản không có cách nào tạo thành tổn thương quá lớn cho Độc Nhãn, mà năng lực đả kích linh hồn lại khiến cho Độc Nhãn không ngừng mà cường hóa, cuộc chiến này thật sự không có cách nào đánh.

Văn Vũ cũng không định dành thời gian chơi với con hàng này ở đây, hơn nữa nhìn Độc Nhãn dáng vẻ, hẳn nó cũng không chờ mong sẽ báo được thù vào ngày hôm nay.

Thế nhưng, cả hai dường như đã quên bọn họ hiện nay đang ở nơi nào, hoặc là nói, đang ở sào huyệt của ai.

Simba bước ra khỏi công viên nơi nó đã sống cả đời, mới phát hiện hóa ra thế giới bên ngoài lại tốt đẹp như vậy.

Không phải bởi vì phong cảnh, mà chỉ vì bên ngoài có rất nhiều thức ăn, nhìn thấy những sinh vật hình người xung quanh không ngừng nhào về phía mình, sau đó bị mình nhai nát, xơi tái, cảm giác ấy khiến Simba say mê. Simba cảm thấy bản thân bước ra khỏi công viên là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời nó.

“Có nên ổn định cuộc sống ở ngoài này không?” Simba nghĩ.

Cái đầu to lớn lắc lư, đâm đổ mấy con zombie còn lại không nhiều xung quanh, Simba không thèm để ý cái loại sinh vật nhỏ yếu này.

Vẫn là về nhà thôi, giường ở nhà ngủ thoải mái hơn.

Simba đã ăn no, xoay người quay đầu lại há to miệng, Viêm Lưu to lớn xử lí sạch sẽ mấy con zombie lảo đảo phía sau, nhìn xung quanh không còn thứ gì có thể làm đồ ăn được nữa, Simba hài lòng ngáp một cái. “Sư tử phải là động vật ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đặc biệt là sư tử đực.”

Sau đó chậm rãi đi về phía công viên.

……

Bên trong công viên, Văn Vũ với Độc Nhãn hiểu ngầm dừng tay, cuộc chiến giữa hai bên sẽ không mang lại bất kỳ kết quả mà bên nào mong muốn, vậy kết thúc trận chiến là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi lộ ra sát ý tàn nhẫn của Độc Nhãn, Văn Vũ cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Chó chết, hôm nay tha ngươi một mạng, lần sau còn dám tới tìm chết, ông đây sẽ lấy mạng chó của ngươi.

Tuy Độc Nhãn không hiểu Văn Vũ nói gì, nhưng không ngăn được nó nghe ra tốt xấu trong lời nói, gầm mấy tiếng dữ tợn từ từ lùi về phía sau, đi ra cửa chính của công viên.

Văn Vũ nhìn Độc Nhãn càng ngày càng xa, bản thân cũng chậm rãi di chuyển về phía sau công viên.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Văn Vũ mới căm tức vung con dao bằng thép trong tay, hôm nay không giết chết được con chó chết này về sau sẽ rất phiền phức, có thể biết trước rằng sau này Độc Nhãn nhất định sẽ không ngừng đến làm phiền mình, nếu xảy ra chuyện gì, con súc sinh ấy nhất định sẽ tiêu diệt mình.

Há miệng thở ra một cục tức, Văn Vũ sẽ không quan tâm con Độc Nhãn phiền phức ấy nữa, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua huấn luyện thăng cấp, chỉ khi bản thân mạnh mẽ mới không sợ bất cứ thử thách gì.

……

Để thúc đẩy nhóm dịch có tinh thần chạy chương. Mọi người hãy gửi ủng hộ hoặc viết đề cử hay về truyện nhé. Đảm bảo sẽ bạo chương hàng ngày ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK