• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây mới là mục đích cuối cùng của Văn Vũ.

Vương Bàn Tử nghe Văn Vũ hỏi, giận mà không chỗ phát tiết.

"Cậu Văn, tôi phải nhắc nhở cậu, đây chính là đồ vật của quốc gia, nếu như cậu lấy, sẽ phạm pháp."

Vương Bàn Tử mắt nhỏ híp lại, cố gắng nhấn mạnh hai chữ quốc gia để lấy lại mặt mũi cho ông ta.

"A."

Một tiếng kêu thảm thiết chỉ thấy Vương Bàn Tử bay ngược ra ngoài, liên tục đụng vào hai kệ hàng, răng văng ra ngoài, trong miệng tất cả đều là máu tươi.

Văn Vũ đứng tại vị trí ban đầu của Vương Bàn Tử hờ hững xoa vết máu và nước bọt trên tay.

"Không phải tôi đã kêu ông câm miệng sao?"

Vương Bàn Tử nhìn ánh mắt hung ác của Văn Vũ, không khỏi run rẩy, cúi đầu, không dám nói chuyện nữa, tức giận và tàn nhẫn trong mắt ông ta cũng cẩn thận che giấu.

Ba người cảnh sát Tiêu cũng không thấy bóng dáng của Văn Vũ, chỉ thấy bí thư Vương văng ra ngoài, nhất thời hiểu rõ thực lực của Văn Vũ. Bầu không khí cứng đờ.

Văn Vũ không để ý tới Vương Bàn Tử, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm nhìn Vương Bàn Tử nằm ở phía xa, lại nhìn Văn Vũ trước mặt ông ấy.

"Vũ khí ở trong hầm, lúc bình thường sẽ khóa lại, nhưng ở ngày hôm qua, chúng ta đã mở khóa ra, bên trong còn sót lại rất nhiều súng lục đạn dược, cũng có vài cái áo chống đạn."

Tiêu Lâm không dám giấu diếm, sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của Văn Vũ, Tiêu Lâm sợ nếu như ông ấy ẩn giấu cái gì, tuyệt đối sẽ bị người trẻ tuổi trước mặt giết chết.

"Ừm, tốt." Cẩn thận nhìn ánh mắt và biểu cảm trên mặt Tiêu Lâm, xác định Tiêu Lâm đang nói sự thật. Văn Vũ cầm lấy vũ khí, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy Văn Vũ đi ra cửa, Vương Bàn Tử không khỏi nắm chặt nắm đấm, quay về phía Tiêu Lâm lớn tiếng hét lên: "Cảnh sát Tiêu, sao ông có thể nói những việc này cho người khác biết sẽ, đây là chuyện dính tới pháp luật, ông chờ quốc gia trị tội ông đi."

"A, đúng rồi."

Mắt thấy Vương Bàn Tử còn chưa nói xong, vốn mọi người cho rằng đã rời đi Văn Vũ, đột nhiên xuất hiện ở cửa siêu thị, chậm rãi mở miệng.

"Có chuyện đã quên nói với mọi người, cảnh sát Tiêu theo tôi được biết, rất nhiều động vật đều đã biến dị, như chuột, chó, mèo ..., có thể sâu cũng biến dị, dưới tình cảnh nguy hiểm như vậy, nhân loại có thể sống sót hay không còn chưa biết được, cảnh sát Tiêu phải bảo vệ bí thư Vương thật tốt, sớm ngày tìm tới chính phủ đó."

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha."

Cùng với tiếng cười to của Văn Vũ, tiếng bước chân dần dần đi xa. Lúc này, Văn Vũ thật sự đi rồi.

Nhưng mấy người ở trong siêu thị thì lại có vẻ mặt khác nhau.

Ánh mắt Vương Bàn Tử dại ra nhìn Văn Vũ, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của Tiêu Lâm. Trên khuôn mặt hồng hào không còn chút máu.

Kỳ thực từ lúc tận thế đến, rất nhiều người cũng đã rõ ràng, thời đại thay đổi, cảnh sát Tiêu cũng rõ ràng, nhưng nhiều năm giáo dục làm cho cảnh sát Tiêu vẫn còn chút chờ mong với quốc gia.

Nhưng những lời cuối cũng khi đi của Văn Vũ, không nghi ngờ đã đánh nát ảo tưởng cuối cùng của Tiêu Lâm.

"Mọi người cảm thấy, chính phủ có thể cứu bao nhiêu người?"

Cảnh sát Tiêu nhìn lên mái nhà, nói thầm một câu.

Một cơn gió thổi qua, thổi bay đống rác rưỡi lộn xộn và quần áo rách nát.

Sau khi Văn Vũ nghe được tin tức của cục cảnh sát, cậu không chút lo lắng bóng đêm u ám, chạy nhanh về phía cục cảnh sát.

Trong trạng thái không chiến đấu, thể chất gấp ba lần người bình thường làm cho Văn Vũ không gì sánh kịp, Vân Vũ đã tìm lại cảm giác tự do bay nhảy giữa các thành thị.

“Quả nhiên trên thế giới này, chỉ có cường giả mới có tư cách có được cuộc sống tự do vui vẻ.”

Cậu nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi mạt thế đến, mặc kệ là đội trưởng đội bảo vệ hay là cảm giác sung sướng nắm giữ mạng sống của người khác trong tay, đều làm cho Văn Vũ càng lún càng sâu.

“Mạnh mẽ để làm gì? Chính vì cảm giác này, tự do, nắm giữ mạng sống của mình, thậm chí của người khác, mạnh mẽ lên chàng trai, bây giờ còn kém xe lắm.”

Văn Vũ lặng lẽ cổ vũ cho bản thân. Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội sống lại, cho cậu một bắt đầu hoàn kỹ hơn, thì sao cậu không cố gắng tranh thủ một chút cho tương lai của cậu?

Càng tới gần cục cảnh sát, vết máu trên mặt đắt càng nhiều, màu máu văng khắp nơi, nơi này quả thật đã trải qua một trận chiến đấu quyết liệt.

Nhưng làm cho Văn Vũ khó hiểu là theo khoảng cách càng gần cục cảnh sát thi thể càng ngày càng ít, cũng không thấy tang thi ở đâu.

Phải biết rằng, tang thi không có trí não, dưới tình huống không có người đứng đầu thì không sẽ tụ tập ở bên nhau mà lãng vãng khắp nơi.

Ngoại trừ...

Văn vũ nghĩ tới một khả năng.

Văn Vũ đứng lại trước cửa cục cảnh sát, ngược lại vòng một vòng, trực tiếp leo lên tòa nhà bên cạnh cục cảnh sát.

Đứng ở gần cửa sổ lầu 10, Văn Vũ cúi đầu nhìn xuống dưới.

Ở trước mặt Văn Vũ như một bộ phim hành động bom tấn.

Rất nhiều tang thi vây quanh đường phố, chen chúc đi tới của cục cảnh sát, thỉnh thoảng sẽ có những tang thi dẫm đạp nhau, những tang thi không linh hoạt sẽ bị đồng loại đụng ngã dẫm đạp thành đống thịt nát.

Để Văn Vũ cảm thấy buồn cười nhất là cuộc chiến ở cửa cục cảnh sát.

Một đám tang thi muốn phá cửa cục cảnh sát, nhưng đối thủ của nó - một đám chuột biến dị chiếm lấy cục cảnh sát thì đang nhảy tới nhảy lui trong đàn tang thi.

Bộ da lông xám đen của đám chuột làm cho tang thi chưa tiến hóa không cách nào ra tay, ngược lại cơ thể linh hoạt của đám chuột vòng quanh tang thi, làm nó chẳng những không bắt được chuột mà còn đụng ngã những đồng loại bên cạnh làm cho cả đám ngã xuống... Không thể đứng dậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK