Văn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nói ra tất cả những gì mình biết: “Vừa rồi tôi dẫn Độc Nhãn ra ngoài, nhưng đi thế nào cũng bị đám dây leo chặn lại. Chỉ dựa vào sức của tôi và Độc Nhãn thì thực sự không thể xông ra được. Hơn nữa, trên đường trở lại đây, tôi đã nhìn thấy đám dây leo bắt đầu tấn công những zombie đang bị nhốt trong phòng. Chúng có thể đào đất, tôi nghĩ nơi mà trưởng trấn Lý đang đóng quân cũng không có khả năng phòng ngự những thứ đến từ lòng đất.”
Lý Toàn An thở dài một tiếng, những điều Văn Vũ nói tám chín phần là thật. Người này có thực lực cường đại như thế, căn bản không cần phải lừa gạt ông ta làm gì.
“Người anh em Văn Vũ, cậu có đối sách gì không? Lý Toàn An hỏi.
“Có.” Văn Vũ uống một ngụm rượu, khẽ nói cho Lý Toàn An biết kế hoạch của mình.
“Vừa rồi tôi năm lần bảy lượt thử xông ra ngoài cũng không phải là không có thu hoạch gì. Dựa theo những gì tôi quan sát được thì số lượng dây leo biến dị này là cố định. Nói dễ hiểu hơn là trong thời gian ngắn chúng sẽ không sản sinh biến hóa, chỉ cần có nhiều người, cùng nhau xông ra ở nhiều phương hướng khác nhau thì sẽ có rất nhiều người có thể ra ngoài...”
Lý Toàn An ngạc nhiên nhìn về phía Văn Vũ: “Người anh em Văn Vũ, ý cậu là muốn người của tôi làm đá dọn đường cho cậu? Như thế không hay lắm.”
“Ha ha.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn lo lắng của ông ta thì không nhịn được cười. Xem ra ông ta nghĩ là cậu muốn dùng bọn họ làm con tốt thí mạng.
“Trưởng trấn Lý, không phải tôi muốn mọi người dọn đường cho tôi, mà là tôi đi mở đường cho mọi người.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của trưởng trấn Lý, văn Vũ chậm rãi nói.
“Tôi sẽ đi trước mở đường, gánh chịu phần lớp áp lực. Mọi người đi sau tôi, gánh chịu một phần nhỏ áp lực.” Văn Vũ nhìn Lý Toàn An, thấy ông ta vẫn chưa phản ứng lại kịp thì nói tiếp.
“Thêm vào một người thì lại phân tán được mấy sợi dây leo, người càng nhiều hì áp lực phía trước của tôi càng nhỏ. Còn chuyện có thể lao ra ngoài hay không thì còn phải phụ thuộc vào năng lực của từng người.”
Văn Vũ nhấp một ngụm rượu, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Lý Toàn An.
Thực ra đứng ở đầu hay ở cuối đối với Văn Vũ mà nói cũng không có gì khác biệt. Cho dù đứng ở đâu cũng sẽ bị dây leo tấn công. Chỉ có điều nói mình đi đầu thì sẽ quan trọng hơn, cũng có thể làm cho những bia đỡ đạn này dễ tiếp thu.
“Người anh em Văn Vũ, chuyện này tôi có thể nói không sao?” Lý Toàn An vẫn chưa cảm nhận được độ nguy hiểm của tình huống trước mắt, ông ta cho rằng Văn Vũ đang cố nói quá mọi chuyện lên. Hơn nữa, nếu như có nhiều người chết thì ông ta làm gì còn ngồi ở vị trí này được nữa?
“Ông không thể nói không! Hơn nữa, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nhiều nhất là hai ngày thôi, chúng ta nhất định phải ra ngoài. Nếu đến bây giờ mà trưởng trấn Lý vẫn chưa nắm rõ tình hình thì đến lúc đó chính ông sẽ là người hại chết tất cả bọn họ.”
“Người không chết cũng sẽ phát điên.”
Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Lý Toàn An, Văn Vũ lại uy hiếp thêm một câu.
Sắc mặt Lý Toàn An tối sầm, trong lòng âm thầm suy nghĩ có nên huy động tất cả mọi người giết chết Văn Vũ không.
“Nhưng tôi tin trưởng trấn Lý là một người thông minh, sau khi mấy người ra ngoài xem xét tình hình trở về thì ông sẽ biết tình huống hiện tại như thế nào.”
Văn Vũ uống một ngụm rượu nữa rồi nói với Lý Toàn An: “Trưởng trấn Lý, phiền ông sắp xếp cho tôi một chỗ ở.”
Lý Toàn An cũng không muốn nói về vấn đề này nữa, ngoắc tay gọi Bạch Tiểu An lại: “Đi sắp xếp cho người anh em Văn Vũ và thú cưng của cậu ấy một gian phòng tốt một chút.”
“Vâng, trưởng trấn.” Bạch Tiểu An dẫn Văn Vũ lên lầu, Độc Nhãn sau khi ăn hết một nồi thịt thú biến dị thì cũng liếm miệng đi theo.
...
Cầu thang yên tĩnh, Bạch Tiểu An đi bên cạnh Văn Vũ, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của hai người.
“Anh Văn Vũ, em là Bạch Tiểu An, là thư kí của trưởng trấn Lý.”
Bạch Tiểu An lên tiếng trước.
“Ừ.” Văn Vũ không mặn không nhạt trả lời một câu.
Lấy kinh nghiệm của Văn Vũ thì nhìn qua một cái là có thể thấy cậu bé này đang thấy người sang bắt quàng làm họ. Nhưng cậu ta chỉ là một con kiến, giúp ích gì được cho Văn Vũ chứ?
Văn Vũ đáp lại làm cậu ta có thêm dũng khí, Bạch Tiểu An lại nói tiếp: “Anh Văn Vũ, nghe nói anh đến từ thành phố M, anh có thể cho em biết thành phố M bây giờ như thế nào không?”
Văn Vũ lúc này mới quay đầu nhìn Bạch Tiểu An. Cậu ta khoảng mười ba mười bốn tuổi, thân thể gầy yếu. Từ hô hấp và tiếng bước chân thì Văn Vũ có thể thấy cậu bé này chưa chuyển chức.”
“Thành phố M lúc này không tốt lắm, cậu không cần phải quan tâm nhiều như thế đâu, nếu có thể sống yên ổn ở trấn HL đã là một chuyện tốt rồi.”
Nghe được câu này của văn Vũ, sắc mặt Bạch Tiểu An lập tức trắng bệch.
Bạch Tiểu An không nói chuyện nữa, Văn Vũ cũng không có tâm tư đi quan tâm một người xa lạ, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ở tầng mấy?”
“Tầng sáu.” Bạch Tiểu An hơi hoảng hốt đáp.
“Ừ, đi nhanh lên một chút.” Văn Vũ cũng cảm thấy giọng điệu của mình không được đúng lắm. Tất cả là do chuyện đám dây leo kia đã khiến cậu có áp lực rất lớn, Văn Vũ cố gắng hòa hoãn trở lại. Đối với phụ nữ và trẻ em, Văn Vũ lúc nào cũng thân thiện và đầy bao dung.
Một lúc sau, Bạch Tiểu An dẫn Văn Vũ đến căn phòng mà trưởng trấn Lý đã sắp xếp.
Vẫn rất để tâm.
Một căn phòng rộng rãi, có một chiếc ghế sô pha rất lớn để nghỉ ngơi, có bàn làm việc. còn có cả phòng vệ sinh riêng. Mặc dù đến thời điểm này thì phòng vệ sinh cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút không gian riêng tư. Sau bàn làm việc là một chiếc ghế da thật lớn.