• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Văn Vũ huynh đệ, nếu không chê sức lực của anh đây, anh có thể giúp cậu cùng tiêu diệt con sư tử đó.” Tôn Thụy Tinh vỗ ngực. Thấy Văn Vũ chỉ cười nhưng không nói gì, Tôn Thụy tinh cũng nhận ra Văn Vũ xem thường sức chiến đấu ít ỏi của bản thân, không khỏi cười ngại ngùng.

“ Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu trước đã.”

Tôn Thụy Tinh kéo Văn Vũ, trực tiếp đi vào trong nhà,

Bên trong có rất nhiều phòng nhỏ, hầu hết đều là vách ngăn, mấy tấm gỗ đơn giản, một tấm đệm trải dưới đất là đã có một phòng.

Đưa Văn Vũ vào một vách cũng xem là sạch sẽ, Tôn Thụy Tinh áy náy nói với Văn Vũ: “Chỗ bé, điều kiện cũng không tốt, mong cậu bỏ qua.”

“ Không vấn đề gì, lúc nào rồi, tôi cũng không phải người khắt khe.” Điều kiện của phòng vách này cũng không tồi, ít nhất cũng tốt hơn nhiều nơi cậu ở thế giới trước, Văn Vũ cũng không bắt bẻ, bỏ chiến đao xuống đất.

“ Cậu nghỉ ngơi trước đi, khi nào ăn trưa anh sẽ gọi cậu.”

Thiếu thốn lương thực, mỗi ngày chỉ có hai bữa, đây vẫn là lúc mạt thế mới bắt đầu, đợi qua một thời gian nữa, làm gì có nơi tập trung nào có thể ăn một bữa no chứ. Đây xem là sung túc rồi.

Gật đầu với Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ thấy ông rời đi, đồng thời triệu tập mọi người chuẩn bị ra ngoài xử lí đám zombie xung quanh, cứu những người còn sống sót, Văn Vũ lắc đầu bất lực.

“ Đúng là người tốt, hi vọng anh có kết quả tốt.”

Không quan tâm Tôn Thụy Tinh nữa, Văn Vũ nằm trên đệm, chợp mắt.

Văn Vũ quá mệt rồi, mấy ngày nay chiến đấu liên tục sớm đã rút cạn sinh lực của cậu, bây giờ vừa nằm xuống đệm Văn Vũ chỉ muốn lăn ra ngủ say, nhưng đáng tiếc, hoàn cảnh xung quanh khiến Văn Vũ không thể không cảnh giác.

Tiểu linh thú ôm chặt cổ Văn Vũ thiếp đi.

……

Nghe thấy không xa chuyền đến tiếng bước chân, Văn Vũ giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy thanh chiến đao.

Tôn Thụy Tinh bước vào, thấy ánh mắt mơ màng của Văn Vũ cùng thanh đao trong tay, cười ngại ngùng: “ Làm phiền cậu rồi, anh đến gọi cậu ăn cơm.”

Văn Vũ giờ mới tỉnh táo lại, nghĩ lại mọi thứ xảy ra lúc sáng.

Bỏ thanh đao trong tay xuống, Văn Vũ áy náy cười với Tôn Thụy Tinh: “ Thật ngại quá Tôn đại ca, một mình lâu rồi, không khỏi nâng cao cảnh giác.”

“ Tôi hiểu, tôi hiểu.” Tôn Thụy Tinh cười hào sảng, kéo Văn Vũ đi đến đại sảnh.

Bên ngoài trời vẫn còn sớm, nhưng tất cả người sống sót không thắc mắc gì việc ăn cơm giờ này.

Tối ăn thì phải bật đèn, chưa nói đến lấy điện từ đâu, ánh sáng sẽ thu hút zombie và thú biến dị. Bật đèn tuyệt đối là điều cấm kỵ khi mạt thế.

Trừ những người gác ở bên ngoài, tất cả người sống sót đều vào phòng ăn, Tôn Thụy Tinh cũng không phát biểu gì nữa, trực tiếp nói với mọi người một câu “ Ăn thôi” , rồi miệt mài ăn.

“ Đợi đã, tiểu Tôn, ông lão này có mấy lời muốn nói.”

Còn chưa đợi Tôn Thụy Tinh ăn được mấy miếng, ông cụ Tôn ở không xa mở miệng nói.

Tôn Thụy Tinh lau khóe miệng, cung kính nói “ Ông nói đi.”

“ Tiểu Tôn à, mấy người già chúng tôi bàn bạc rồi, ngày mai vẫn phải phiền cậu đưa chúng tôi đến thành phố M, không biết có được không.” Ông cụ Tôn tuy rằng nói với ngữ khí thương lượng, nhưng đôi mắt đục ngầu nhìn chắm chằm Tôn Thụy Tinh, như là nếu không đồng ý thì sẽ treo cổ tự vẫn.

Tôn Thụy Tinh nhìn đám người già nhìn chằm chằm mình, bất lực mở miệng : “ Các vị, không phải tôi không muốn dẫn theo các vị, mà là bên ngoài rất nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo sẽ đưa các vị nguyên vẹn trở về.”

Câu nói này của Tôn Thụy Tinh không biết chọc phải cái tổ ong gì, mấy người già phía dưới lập tức bắt đầu ồn ào.

“ Tiểu Tôn, các cậu không phải là chức nghiệp giả gì đó sao? Không phải khỏe hơn người bình thường rất nhiều sao? Đừng lừa mấy lão già chúng tôi.”

“ Đúng vậy, đúng vậy, tôi thấy tiểu Tôn là không muốn đưa chúng ta ra ngoài, không chừng chính quyền thành phố M đã triển khai công tác cứu viện rồi, tiểu Tôn là không muốn từ bỏ vị trí lãnh đạo này.”

“ Tiểu Tôn ngày trước không phải như vậy đâu, tôi nhớ ngày trước tiểu Tôn đối xử với người khác rất tốt, sao mà con người có quyền lực liền thay đổi vậy?”

Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài, nhìn mấy ông bà lão càng nói càng hăng, thậm chí còn nghi ngờ ông ta liệu có phải phản động không. Mấy người phụ nữ trung niên không có chút kiến thức gì về mạt thế cũng nói theo.

“Đủ rồi, mọi người nghe tôi nói vài câu!” Tôn Thụy Tinh hét lên.

“Ngày mai tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài, tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm sự an toàn cho mọi người.” Những lời an ủi khuyên nhủ của Tôn Thụy Tinh không có hiệu quả, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp.

“Ừ, Tiểu Tôn, cậu yên tâm, chúng tôi không gây thêm phiền phức gì cho cậu đâu, ăn cơm đi.” Ông cụ Tôn thấy mình đã đạt được kết quả như mong muốn thì cười ha ha, nói với những người xung quanh.

Văn Vũ nhìn vẻ mặt phiền muộn của Tôn Thụy Tinh thì đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người này trói buộc đến chết.

Cơm nước xong xuôi, Văn Vũ chào hỏi Tôn Thụy Tinh mấy câu rồi đi về phòng mình.

Vừa rồi Văn Vũ vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK