• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ trong phòng Văn Vũ đều ngăn nắp, xem ra mỗi ngày Lí Toàn An đều phái người đến quét dọn.

Gật đầu vừa lòng, Văn Vũ dẫn đầu đi vào.

Độc Nhãn ở phía sau cố sức chen vào cửa, trực tiếp nằm nhoài lên bàn làm việc.

Độc Nhãn càng ngày càng mạnh, hình dạng cũng càng lúc càng lớn, sức ăn cũng không ngừng tăng vọt, Văn Vũ thật sự không biết, một khi một con thú biến dị cấp 10 xuất hiện, vậy thì rốt cuộc bao nhiêu đồ ăn mới đủ để nó ăn.

Không để ý tới vấn đề phức tạp này nữa, Văn Vũ lại lấy quyển trục kỹ năng hư hóa ra, đánh giá cẩn thận.

Cấp bậc của kỹ năng này cực kỳ cao, trên thực tế, phần lớn kĩ năng hệ không gian đều là cấp A trở lên.

Mà Văn Vũ cũng đã có tính toán với kỹ năng này.

"Hay là dùng trên linh thú đi. Kĩ năng này vừa có thể phòng thủ, lại có nhiều kĩ năng kì lạ, cũng rất phù hợp với mình."

Gật đầu vừa lòng, Văn Vũ trực tiếp ngã xuống sô pha mềm mại, nghỉ ngơi.

Không chỉ có thú biến dị, thực lực của Văn Vũ càng mạnh thì cũng cần nhiều đồ ăn, e rằng không bao lâu nữa, điểm tích luỹ của Văn Vũ sẽ thêm một chi phí lớn về đồ ăn.

. . . . . .

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, Văn Vũ tỉnh lại khỏi giấc ngủ ngắn.

"Vào đi."

"Kẽo kẹt."

Cùng với tiếng mở cửa, một cô gái với vẻ ngoài ngọt ngào đi vào.

Dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn, khuôn mặt trong sáng, mặc một bộ váy màu trắng nhạt, trên người toả ra một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt. Hai tay đang cố gắng bưng một khay đồ ăn thật lớn.

"Xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi." Tiếng nói trong trẻo vang lên.

Văn Vũ đã từng gặp người phụ nữ này, là người phụ nữ trong phòng của Lí Toàn An.

"Ừm, đặt ở trên bàn là được rồi."

Văn Vũ lạnh nhạt gật đầu, chỉ nhìn lướt qua, không hề chú ý. Đại chiến sắp tới, Văn Vũ không thừa sức quan tâm đến phụ nữ.

Người phụ nữ bỏ khay đồ ăn xuống, nhưng không lập tức rời khỏi phòng Văn Vũ, ngược lại còn nghiêm túc quan sát Văn Vũ.

Người đàn ông cao cao gầy gầy, khoảng chừng 25 tuổi, diện mạo rất bình thường, nhưng trên người toả ra một cảm giác bí ẩn khó tả.

"Ừm, tôi là Bạch Phỉ Phỉ, là chị của Bạch Tiểu An."

"Ừ, tôi biết rồi, nhìn hai người hơi giống nhau, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Văn Vũ vẫn nhắm mắt, nhìn Văn Vũ như đang nghỉ ngơi. Về phần người đẹp, Văn Vũ chỉ có thể nói, đợi đến lúc mình an toàn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần gì phải lãng phí thời gian ở trong này?

"Không có gì." Bạch Phỉ Phỉ do dự một chút.

"Không có gì thì nhanh ra ngoài đi, đừng quên đóng cửa."

Văn Vũ càng ngày càng không kiên nhẫn .

Bạch Phỉ Phỉ khẽ rùng mình, thân là người bên gối Lí Toàn An, đương nhiên cô ta cũng biết không ít tin tức, trong đó có tính tình của Văn Vũ.

Nhưng nghĩ tới tin tức mà mình nghe được từ chỗ Lí Toàn An, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ dần kiên định hơn.

"Tôi muốn bàn một chuyện với anh Văn Vũ." Bạch Phỉ Phỉ nói xong, trực tiếp đi ra cửa phòng, khoá cửa lại.

"Ồ?" Văn Vũ trực tiếp ngồi dậy."Chẳng lẽ là?"

Văn Vũ đã nghĩ tới một khả năng. Một chuyện thường xuyên xảy ra giữa cường giả và mỹ nữ trong mạt thế.

Bạch Phỉ Phỉ đóng cửa phòng lại, sau đó xoay người về phía Văn Vũ, trực tiếp cởi bỏ bộ váy trên người ra.

Trên cơ thể xinh đẹp chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng khêu gợi.

Thấy Văn Vũ nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nghễ của mình, ánh mắt Bạch Phỉ Phỉ đấu tranh, nhưng sau đó liền bị kiên định thay thế.

"Không biết anh Văn Vũ có hứng thú với cơ thể của tôi không?"

Bạch Phỉ Phỉ cố gắng tạo ra một giọng nói khêu gợi, không thể không nói, dáng người ngon nghẻ, khuôn mặt xinh đẹp, cả giọng nói hấp dẫn và phong cảnh như ẩn như hiện dưới lớp đồ lót gợi cảm.

Văn Vũ không hề hổ thẹn mà “cứng” lên.

"Được rồi, cơ thể của cô thật sự là không tồi, nói đi, nếu không phải trong lòng Văn Vũ tôi còn có một ít giới hạn và nguyên tắc thì hôm nay cô đừng nghĩ bình yên vô sự ra khỏi căn phòng này. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

Văn Vũ trực tiếp nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại.

Sắc đẹp động lòng người, nhưng cũng có một câu, sắc đẹp là đao thép rọc xương!

Bạch Phỉ Phỉ thấy Văn Vũ nằm ngửa trên giường, phía dưới dựng lều cực lớn, trong mắt xuất hiện ý cười nhạt.

Cô ta trực tiếp đi tới bên cạnh Văn Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Văn Vũ, Bạch Phỉ Phỉ chậm rãi mở miệng, nói: "Anh Văn Vũ, nếu anh vừa lòng với tôi, hay là sau này tôi đi theo hầu hạ anh Văn Vũ?"

"Ha ha." Văn Vũ mở mắt, một phát nắm lấy bàn tay nhỏ mềm yếu như không xương của Bạch Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói: "Tôi bảo cô nói chuyện chứ không bảo cô nói linh tinh ở đây, tôi nói một lần cuối cùng, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có lằng nhằng, sự kiên nhẫn của tôi thật sự rất có giới hạn đấy."

--

Mọi người hãy ủng hộ truyện để nhóm dịch có động lực chi phí chạy chương nhiều nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK