Ở trung tâm doanh trại, trong một căn phòng gỗ đơn sơ.
Đây chính là phòng của đại ca Tang Bằng Phi của doanh trại nhỏ này, đồng thời cũng là nơi mở các cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao.
Hôm nay, trong căn phòng gỗ mục này đón tiếp khách quý.
“Hoan nghênh các bạn đến từ trấn HL, nơi nhỏ này không được phục vụ tốt, vẫn mong các vị lượng thứ. Hiện tại, kẻ hèn Tang Bằng Phi này là lãnh đạo của nơi nhỏ này.”
Khi Văn Vũ bước vào phòng trước, người đàn ông lập tức lập tức đứng dậy chắp tay vái chào Văn Vũ và đám người Lý Toàn An ở phía sau.
Văn Vũ cẩn thận đánh giá Tang Bằng Phi.
Hơn ba mươi tuổi, đang ở thời kỳ cường tráng nhất của một người đàn ông. Cả người cường tráng giống như gấu, mặt đầy râu, trên người mặc đồ phòng hộ cấp F, nhưng lại không có chỗ nào hư hại.
Đặc biệt khiến người ta chú ý là từ cổ của Tang Bằng Phi có một hình xăm kéo dài đến tận thái dương của anh ta.
Trên người người này tràn ngập hơi thở giang hồ.
Nhanh chóng liếc nhìn mọi người trong phòng, Văn Vũ gật đầu với Tang Bằng Phi, rồi tự giới thiệu: “Tôi tên Văn Vũ, chức nghiệp giả cấp hai.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Văn Vũ, cậu bé mười sáu mười bảy tuổi kia đột nhiên mở mắt, nhìn đi nhìn lại trên người Văn Vũ mấy lần. Sau đó, cậu ta trực tiếp đứng lên, đi đến trước mặt Văn Vũ, ngẩng cổ lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt Văn Vũ, cao ngạo nói với Văn Vũ: “Nhớ rõ tên của tôi, tôi tên Tôn Ngạo Thiên, cũng là chức nghiệp giả cấp hai. Có lẽ, anh đáng giá để tôi ra tay toàn lực. Tôi rất mong đợi đấu với anh một trận.”
Nói xong lời này, Tôn Ngạo Thiên ngẩng cao đầu, giống như một con vịt kiêu ngạo, bước ra khỏi phòng mà không ngoái đầu lại.
Chỉ để lại căn phòng đầy người bất lực và nổi da gà.
“Đây, đây là tình huống gì?”
Văn Vũ bị tình huống đột ngột làm cho sững sờ, thấy Tang Bằng Phi đang che mặt, cùng với ba chức nghiệp giả khác đang im lặng cúi đầu, nhìn Lý Đại Long cũng đang kinh ngạc ở phía sau, cuối cùng cậu nhỏ giọng hỏi Lý Đại Long ở phía sau mình.
Lý Đại Long xấu hổ, thấp giọng nói với Văn Vũ: “Đó là anh Tiểu Thiên, trước mạt thế là một người mê tiểu thuyết, có thể là có chút nhiễm tiểu thuyết.”
“Ồ…” Văn Vũ lập tức bừng tỉnh. Chẳng trách trong hơi thở của tên nhóc này tràn đầy kiêu ngạo, ngay cả tên cũng thú vị như vậy.
Tang Bằng Phi vô cùng xấu hổ liếc nhìn những người ở đây bị Tôn Ngạo Thiên làm cho chấn kinh, anh ta không nhịn được đứng ra giảng hòa: “Ha ha, thật sự khiến các vị chê cười rồi. Đứa nhỏ Tiểu Thiên chỉ là tâm hồn trẻ con mà thôi, thật ra là người tốt. Người anh em Văn Vũ tuyệt đối đừng để trong lòng. Ngồi xuống trước, ngồi xuống trước đã. Tiểu Văn, đi rót trà.”
Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Tang Phi Bằng lập tức đứng dậy, đi đến phía sau chuẩn bị nước trà.
“Nào, nào, nào, nếu người anh em Văn Vũ không chê, thì ngồi bên cạnh tôi đi. Tôi còn muốn nghe tình huống bên ngoài từ các vị nữa.”
Tang Phi Bằng đầy nhiệt tình mời gọi mấy người Văn Vũ. Theo sự điều tiết của Tang Phi Bằng, không khí xấu hổ vừa rồi bị Tôn Ngạo Thiên làm ra dần dần biến mất.
Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, Tang Bằng Phi đứng dậy, nói lớn giọng với tất cả mọi người.
“Hôm nay doanh trại có khách quý đến, tôi cũng không nói quá nhiều mấy lời khách sáo cảm ơn làm gì, hiện tại trấn Ch có chút thiếu thốn, hôm nay tôi dùng trà thay rượu, kính lễ mọi người trước.”
Lời vừa nói xong, Tang Băng Phi cầm ly trà nóng của mình lên, uống một ngụm lớn.
Văn Vũ nhìn thấy vậy mắt giật giật, thật sự muốn hỏi, không thấy nóng sao?
Thấy Tang Bằng Phi ở trước mặt uống một hớp hết luôn ly trà, Lý Toàn An và những người khác cũng nâng ly lên uống hết.
Văn Vũ lúc đó nhìn Tang Bằng Phi.
Cái ông này, thật thô bạo nhưng rất tốt.
Uống hết ly trà, nhiệt độ nước cũng khá nóng, nhưng với Văn Vũ mà nói, không hề có cảm giác nóng gì cả.
Với thể chất cơ thể của một chức nghiệp giả cấp 2, những thứ này với người bình thường mà nói, không thể nuốt xuống cổ họng được, nhưng với Văn Vũ mà nói, lại không hề có sự khác biệt gì với nước khoáng bình thường vẫn uống.
Đây là Tang Bằng Phi đang phán đoán thể chất cơ thể của Lý Toàn An và mọi người.
Lý Toàn An sau khi uống nước trà thì không vấn đề gì, nhưng cấp dưới của ông ta, thì kém hơn chút.
Có người miễn cưỡng uống, thế là bị bỏng cả lưỡi, còn có cả người không uống được hết.
Sự khác biệt về sức mạnh, đã rõ ràng.
Ánh mắt Tang bằng Phi xẹt qua, không hề để ý gì đến cấp dưới của Lý Toàn An, ngược lại gật đầu với Lý Toàn An, nói thẳng: “Nhìn vị đại ca ở bên cạnh người anh em Văn Vũ, có vẻ không phải tầm thường, ở trấn HL, chắc là một nhân vật gì đó nhỉ?”
Lý Toàn An cưới ha ha, liên tục nói: “Quá khen, quá khen rồi, hiện tại mấy tên chúng tôi đây, đều phải dựa vào anh Phi cả .”
Lý Toàn An cũng là một con người hiểu biết, hiểu rõ ở một nơi xa lạ, quan trọng nhất chính là phải biết giữ cho mình một thân phận thấp hơn.
Tang Bằng Phi gật đầu với Lý Toàn An, không hỏi thêm gì nữa, quay người lại ngồi xuống, nói với Văn Vũ: “Hôm nay gặp mặt người anh em Văn Vũ, anh muốn hiểu thêm một chút, tình hình trước mắt của trấn HL.”
“Tôi có nghe Đại Long nói, trên đường đến đây, anh ta đã nói chuyện với mọi người rất nhiều, tình hình mọi người chắc cũng hiểu được chút rồi, tôi muốn hỏi trước vài câu, chúng ta, có thể đi qua trấn Hl, đến thành phố M không?”
Gương mặt Tang Bằng Phi rất nghiêm túc, chuyện này, liên quan đến toàn bộ sự sống chết của mọi người.
Văn Vũ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Rất khó, nếu như anh thật sự muốn làm như vậy, trừ tôi và cái người khi này là Tôn Ngạo Thiên, những người khác, xác suất sống sót rất thấp.”