• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông cụ Tôn, ông làm gì thế?” Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế lái phụ ngửi thấy mùi hôi thối giống như có ai đi đại tiện trên xe thì nhíu mày.

“Ha ha, đây là bảo bối cha tôi để lại, dùng để trừ tà. Lần này chúng ta ra ngoài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tôi chỉ hi vọng có được một kết quả tốt. Tôi chỉ thắp nén hương, vái một vái mà thôi.” Ông cụ Tôn khô khan nói.

Hai chức nghiệp già phía trước lẩm bẩm vài câu, chắc cũng không phải lời gì hay, sau đó không để ý đến ông ta nữa.

“Anh Vương, anh nói xem hai hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trấn HL của chúng ta càng lúc càng ít zombie và động vật biến dị?” Người ngồi trên ghế phụ hỏi.

“Làm sao tôi biết được, nhưng những thứ đó không phải càng ít càng tốt à? Chứ cứ như ngày trước, động một tí là lại có vài con chó lớn nhào ra, thế thì chúng ta sẽ nguy hiểm lắm.” Anh Vương vừa lái xe vừa trả lời.

“Nói cũng đúng, à đúng rồi, anh Vương, hôm trước em đã nói với anh chuyện em đi ra ngoài nhìn thấy mấy người sống sót rồi nhỉ. Hình như ở trấn bên kia cũng có một căn cứ, hơn nữa, sau khi nói chuyện với bọn họ, bọn họ còn nói bên đó có nhiều cô gái trẻ tuổi lắm.” Người đàn ông ngồi trên ghế phụ cười cợt.

“Tên nhóc này, tôi đang lái xe đấy. Hơn nữa những người ngồi sau đều là những ông già bà cả, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.” Anh Vương cười mắng.

“Ha ha ha, chờ có cơ hội em sẽ nói với Tôn lão đại một chút, để xem chúng ta có thể tổ chức một buổi xem mắt hay không.”

Mạt thế mới bắt đầu chưa được bao lâu, bây giờ lại thấy trấn HL dần dần yên tĩnh trở lại, những người sống sót này không nghĩ có thể có một điều gì đó càng nguy hiểm sắp xảy ra mà lại nghĩ rằng thảm họa sắp kết thúc, sau đó bắt đầu nghĩ đến những chuyện không liên quan đến sống chết.

Trong xe, hương trên tay ông cụ Tôn bốc lên, sau đó mùi bay xa dần, náo động cả thị trấn vắng vẻ HL.

Vài chú chó hoang ẩn náu nơi hoang vu, dùng sức ngoáy mũi, ngửi thấy mùi lạ này, 2 mắt từ từ đỏ lên, sau đó chạy như điên dọc theo nơi phát ra mùi.

Zombie, thú biến dị, thậm chí nhiều loài động vật ăn cỏ, tất cả đều bị thu hút bởi mùi hương toả ra, liên tục đổ về hướng của đoàn xe.

Cùng lúc đó, tại vị trí trung tâm trấn hl trong một tòa nhà dân cư nhỏ.

“Trưởng trấn Lý, người anh em đi tuần nói, bọn người Tôn Thuỵ Tinh đã lái xe ra ngoài, đã đến ngoại ô trấn HL.” Một cậu bé gầy gò, nơm nớp lo sợ nói với trưởng trấn Lý.

“Ừm, hiểu rồi, kêu các chức nghiệp giả chuẩn bị. Chúng ta lập tức đi thu nạp nhân viên cấp dưới của Tôn Thuỵ Tinh.” Trưởng trấn Lý đang nằm trên giường rộng rãi, người trần như nhộng, tận hưởng sự phục vụ của một cô gái trẻ. Nghe tin này, ông ta hài lòng gật đầu.

Cậu bé nhìn chằm chằm bàn tay sờ mó lung tung của tên trưởng trấn Lý trên người cô gái trẻ đang thoa dầu, trong mắt hiện lên vẻ oán hận. Rồi cậu ta quay lưng bước ra khỏi phòng.

Trưởng trấn Lý thấy trong phòng không còn ai khác, ông ta trở mình đè lên cô gái, véo má người phụ nữ một cách hung dữ, vẻ mặt dâm tà nói: “Sao vậy, Phỉ Phỉ, anh Lý sắp xếp chỗ ở cho em trai cô không tệ đó chứ? Làm sứ giả của tôi an toàn hơn nhiều so với việc ra ngoài giết zombie và các sinh vật biến dị.”

Cô gái bên dưới lộ ra vẻ lo lắng, sau đó cười gượng với trưởng trấn Lý: “Tôi cũng muốn cảm ơn trưởng trấn Lý vì sự yêu mến của anh dành cho Phỉ Phỉ.”

Nhìn thấy vẻ lưỡng lự và buồn bã của cô gái bên dưới nhưng vẻ mặt lại gượng cười, trưởng trấn Lý cười ha hả rồi hôn trực tiếp lên khuôn mặt mũm mĩm của cô ta, sau đó trong phòng vang lên những tiếng thở hổn hển.

Chiếc xe tải lớn dẫn đầu lao thẳng vào cổng thu phí của thành phố M. Vài chiếc xe chở đầy người sống sót bám sát phía sau.

“Mạnh Tử, cậu nói xem bây giờ tình hình của thành phố M ra sao rồi?”

Tôn Thuỵ Tinh đang lái xe và trò chuyện với Mạnh Tử đang ngồi ở vị trí ghế phụ.

“Tôi đoán cho dù họ mạnh hơn chúng ta, cũng không mạnh tới mức đó đâu. Anh Tôn, anh cũng biết chung quanh thành phố M không có quân đội.”

Bây giờ Mạnh Tử cũng có suy nghĩ với tình hình hiện tại, hơn nữa cơ bản cũng chính xác.

“Ai nói không phải chứ, nhưng mấy ông bà cụ này không tin, tôi đây cũng hết cách. Chút nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không thể thiếu Mạnh Tử cậu dẫn anh em ra chút sức vậy.” Mạnh Tử là bạn cũ của Tôn Thuỵ Tinh, hơn nữa lúc tới mạt thế, cũng là người đầu tiên đi theo Tôn Thuỵ Tinh. Tôn Thuỵ Tinh dĩ nhiên rất tin tưởng Mạnh Tử.

“Yên tâm đi anh Tôn, đây là chuyện tôi nên làm.” Mạnh Tử vỗ ngực và nói với Tôn Thuỵ Tinh.

“Nhưng, anh Tôn, đám người phía sau, chúng ta phải nuôi họ sao? Dạo này đám anh em ra ngoài tìm vật tư, phát hiện đồ ăn còn lại ngày càng ít, sợ là lương thực còn dư trong trấn HL của chúng ta cũng không nuôi nổi họ trong vài tháng.”

Tôn Thuỵ Tinh nghe Mạnh Tử phàn nàn, sự phức tạp và giằng co loé lên trong mắt, sau đó ông ta kiên quyết nói: “Đám người già này, lẻ loi một mình, chúng ta không lo cho họ, họ có thể chết chắc. Cái này thì có gì khác với chính tay giết họ đâu. Tôn Thuỵ Tinh tôi không nhẫn tâm ra tay như vậy, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

Mạnh Tử thầm thở dài, anh ta cũng không nói gì thêm.

Thấy trên xe lại chìm vào im lặng, Mạnh Tử vừa muốn nói gì đó, một tiếng cọ lốp dữ dội từ phía sau truyền đến, sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên.

“Cứu tôi với, cứu tôi với.”

“Mau, phía trước dừng lại, xe phía sau hỏng, còn thú biến dị.”

“Đại ca, đại ca, còn thú biến dị.”

Tôn Thuỵ Tinh nghe tiếng kêu phát ra từ phía sau, lập tức dừng xe tải lại, cầm chiến đao và khiên gỗ bước nhanh xuống.

Mấy con dê núi biến dị nhanh chóng đuổi kịp tập kích đoàn xe, con dê vốn dĩ chưa cao tới nửa người, trải qua xúc tác của ma khí, biến thành cao bằng người, xung kích nhanh chóng, ở phía sau trực tiếp đuổi kịp đoàn xe, dê sau khi biến dị, xe tư nhân đang đi đoạn cuối suýt bị lật nhào xuống đất. Cũng may kỹ năng của người lái xe khá tuyệt vời, anh ta đã đỗ xe vào lề đường trong trường hợp khẩn cấp.

Tôn Thuỵ Tinh vừa đuổi tới thì thấy mấy con dê núi biến dị bị chức nghiệp giả giết chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK